Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 46:1

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:09:59
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trâu Niệm phát hiện, anh lái xe rất ít phạm quy.

Người đàn ông tôn trọng quy tắc giao thông là người có trách nhiệm với tính mạng của bản thân và tính mạng của người trên xe.

Loại người như vậy nhất định là bình thường cũng là người có trách nhiệm đối với những chuyện khác.

Hai cánh tay của Nguyễn Duật Nghiêu cong lại, tùy ý đặt trên vô lăng. Anh bình tĩnh hỏi cô: “Trong bệnh viện thành phố có chuyện gì?”

Trâu Niệm cúi đầu mở miệng, nhưng không nói ra được gì. Có lẽ khách hàng nam đó đã nói cho Nguyễn Duật Nghiêu biết. Cho dù không nói, thì anh cũng có thể nghe ngóng được. Trâu Niệm rất muốn nói với anh, giúp tôi, cầu xin anh giúp tôi, thậm chí Trâu Niệm biết không cần cầu xin anh, chỉ cần cô nói với anh một câu, anh nhất định sẽ giúp. Chỉ là cô ngày càng nợ anh nhiều hơn, làm sao cô có thể trả được?

Trong lòng Trâu Niệm tích tụ áp lực lớn đến mức sợ rằng cuối cùng cô sẽ c.h.ế.t ngạt!

Anh lại lên tiếng, không hỏi ý cô mà đi thẳng vào chủ đề: "Nếu cô muốn gặp vị giáo sư đó, thì tôi sẽ giúp cô sắp xếp một cách nhanh nhất."

"Cô không cần nghĩ mình nợ tôi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Nói xong, anh châm một điếu thuốc, hạ cửa sổ xuống.

Anh cần hút một điếu thuốc để ổn định lại tâm trạng bất mãn.

Mê Truyện Dịch

Anh lái xe đến công ty đón cô, nhưng cô lại xuống xe, trực tiếp lên một chiếc taxi khác, điều này khiến Nguyễn Duật Nghiêu tức giận hơn bao giờ hết!

Nhưng vào lúc này, cơn giận đã biến mất, đã hoàn toàn biến mất.

"Cảm ơn anh..." Giọng nói của cô nhẹ nhàng kèm theo tiếng thở dài.

Trâu Niệm cảm thấy tay mình rất nóng, cô cảm kích, rất cảm kích anh. Bầu không khí trong xe bỗng nhiên trở nên rất vi diệu. Trâu Niệm đoán ban đầu anh muốn cô chủ động nói với anh phải không?

Nhưng cô lại im lặng một lúc, anh lập tức chủ động nói giúp cô, loại cảm giác vi diệu này quá mạnh mẽ.

Trâu Niệm không phải kẻ ngốc, tuy rằng cô còn trẻ, mới 23 tuổi, nhưng ở nơi làm việc chật vật một năm, cô gặp quá nhiều người, lời nghe được cũng quá nhiều, bị hành hạ càng nhiều hơn, cô biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt người khác, nên có thể nhìn rõ ràng trái tim của một người.

Anh đang cố tình hạ thấp thân phận của mình để giúp đỡ một người cực kỳ bình thường như cô.

Nguyễn Duật Nghiêu không hề mặc cả, không khiến cô xấu hổ, không uy h.i.ế.p cô. Anh cũng không làm những hành vi trẻ con mà Tô Chính Đông sẽ làm, anh chỉ chủ động giúp đỡ cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-461.html.]

“Đừng khách khí với tôi nữa.” Anh có vẻ rất không thích.

Trâu Niệm lý trí khiến anh hiểu rằng sau khi anh giúp đỡ không có nghĩa là cô sẽ làm bất cứ điều gì để thỏa hiệp với anh, chẳng hạn như ở bên anh theo cách vi phạm đạo đức và bất chấp luân thường đạo lý.

Nguyễn Duật Nghiêu cau mày: “Tôi và cô đã sớm có loại tình cảm mà tôi nên giúp cô.”

Trâu Niệm không hiểu, tình cảm gì?

Có lúc nào vậy, sao Trâu Niệm không biết?

Người đàn ông quay đầu lại, anh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng của cô. Anh nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác mà cô hiếm khi lộ ra, tâm trạng anh rất tốt, anh l.i.ế.m đôi môi mỏng, dịu dàng nói: “Tình cảm mà chúng ta ngủ cùng nhau……”

Sắc mặt Trâu Niệm lập tức lạnh lùng.

Cô chuẩn bị xuống xe.

“Đùa thôi.” Nguyễn Duật Nghiêu rất có hứng thú, anh kéo tay cô đang định mở cửa xe. Anh nắm tay cô xoa một chút, khi cô nhận ra thì anh buông ra.

Sự thân mật được anh duy trì rất vừa phải.

Trâu Niệm chán nản. Anh dường như cũng không c.h.ế.t tâm đối với sự từ chối của cô. Anh thay đổi thái độ, không còn ép cô từng bước một nữa, mà bắt đầu thủ đoạn vòng vo này.

Sự gần gũi vừa phải khiến cô á khẩu, không nói nên lời.

Trong dự án, cô phải đối mặt với anh. Trong chuyện riêng, cô nợ anh một khoản tiền, anh có quyền đòi nợ bất cứ lúc nào.

Bây giờ việc phẫu thuật của mẹ cần phải hẹn gặp giáo sư, chuyện này cũng phải nhờ anh.

Trên thực tế, nhờ anh giúp đỡ chuyện này còn tốt hơn nhiều lần so với việc trông cậy vào Tô Chính Đông.

"Tôi nhất định có thể gặp được giáo sư không?" Trâu Niệm hỏi việc chính.

“Hứa với cô rồi, dù thế nào chăng nữa thì tôi cũng nhất định phải làm được.” Anh dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô, mang theo một chút biểu cảm hèn mòn?

Nếu là người đàn ông khác làm loại hành động này thì sẽ khiến người ta cảm thấy rất thấp kém, nhưng khi một người có thân phận cao quý như Nguyễn Duật Nghiêu nói ra những lời như vậy, nghe vào trong tai thì lại thấy có chút gì đó đáng yêu.

Loading...