“…”
Đầu bên kia vẫn trầm mặc.
Hai tay Hướng Dương nắm chặt vô lăng, sợ đến mức nháy mắt ra hiệu cho Trâu Niệm. Điện thoại ở bên tai Trâu Niệm, Hướng Dương cũng không dám nói gì, sợ Nguyễn Duật Nghiêu nghe thấy lại không vui.
Chiếc Land Rover không nhường đường. Trâu Niệm liếc nhìn phía Hồng Viễn, sắc mặt cô rất khó coi, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao. Không chỉ có Trịnh Lan và Tô Chính Đông nhận ra chiếc xe này của Nguyễn Duật Nghiêu, mà rất nhiều người đều nhận ra.
Có thể là do biển số xe của chiếc Land Rover này, nên những chiếc taxi và những chiếc xe tư gia phổ thông hơn một trăm nghìn tệ bị tắc đường đều không dám mắng người!
Nếu chiếc xe phía trước dẫn đến việc tắc đường là chiếc xe bình thường chưa đến một trăm nghìn tệ thì có lẽ đã sớm bị mắng đến mức m.á.u chảy đầy đầu rồi. Người đàn ông trên chiếc xe dường như rất bình tĩnh. Anh vẫn giữ im lặng, chờ thái độ của Trâu Niệm.
“Xin lỗi——“
Trâu Niệm nói một câu như vậy, sau đó cô cúp điện thoại, nắm chặt điện thoại rồi mở cửa xuống xe.
Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trong xe, ánh mắt sâu xa của anh nhìn bóng dáng thon thả của người phụ nữ, anh bất lực nhắm mắt lại. Trâu Niệm xuống xe, trực tiếp đi đến phía sau gọi một chiếc taxi. Cô quả quyết lên xe rồi nhắm mắt lại, đợi cho xe cộ không còn tắc nữa, xe taxi của cô đi ngang qua xe của anh…
Hướng Dương ngạc nhiên. Trời ơi, con nhóc thối này không cần mạng nữa phải không?
Sợ rằng cả thành phố B cũng chỉ có một người dám đối xử với Nguyễn Duật Nghiêu như vậy!
Đại khái khoảng vài phút sau, Hướng Dương nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen đã khởi động. Một chiếc ô tô di chuyển, những chiếc xe khác cũng có thể chạy nhanh rồi, không còn lo đường hẹp trầy xước xe nữa.
Trên đường phố hỗn loạn, một chiếc taxi và một chiếc Land Rover màu đen vụt qua trước mắt, bóng ô tô đan xen nhau, người đan xen, đan xen hai trái tim phức tạp.
Nhà Hướng Dương.
Khoảng hơn sáu rưỡi, Hướng Dương kéo Trâu Niệm đã tắm rửa thay quần áo: “Ra ngoài uống với chị một ly, chị cảm thấy chị phải nói chuyện với em, em không vội, nhưng chị sắp thay em vội muốn c.h.ế.t rồi. Việc theo đuổi của người đàn ông đó đối với em mà nói—"
"Vô nghĩa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-441.html.]
Trâu Niệm thấp giọng nói: “Nếu em không bày tỏ rõ ràng, thì chẳng khác nào cho anh ta một ám hiệu. Nếu tiếp tục như vậy, thì sẽ là quấy rầy chị hiểu không. Hiện tại anh ta đang lợi dụng dự án để làm khó em về mặt tình cảm nam nữ... Em cảm thấy rất bất lực. Nếu không gặp anh ta thì em sẽ lý trí, nhưng nếu gặp thì em sợ—”
Mê Truyện Dịch
"Chị hiểu rồi." Hướng Dương gật đầu. "Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, thuận tiện uống một ly, khai sáng cho em."
Sau đó, hai người thay quần áo, cùng nhau đi ra ngoài.
Dù sao thì cũng không thể bị ăn.
Xe dừng ở cửa quán ăn, hai người cùng xuống xe. Hướng Dương kéo cánh tay Trâu Niệm cùng đi vào. Hướng Dương cười nói: “Bỏ qua chuyện em và Nguyễn đại lão bản không có khả năng trước, nhưng hôm nay anh ta lái xe chặn em cũng đủ ngầu rồi!”
"Dừng, đừng nói nữa."
"Sao lại không nói? Em không cần anh ta... Chị là bạn của em, nói miệng cũng không được sao?” Hướng Dương và cô tìm một chỗ ngồi xuống, vừa dùng bút đánh dấu thực đơn do người phục vụ đưa lên, vừa thì thầm: "Thật sự không vui! Loại cảnh tượng này nên để mụ phù thủy Trịnh Lan và Tô Tư đó nhìn thấy, để bọn họ biết Trâu Niệm em cũng rất được yêu thích! Được người đàn ông tốt hơn Tô Chính Đông không biết bao nhiêu lần chú ý đến em!”
Trâu Niệm ngồi đối diện, mím môi nói: “Yên tĩnh chút đi, em không muốn để cho mọi người biết. Nếu em là người phụ nữ rất giỏi, cùng đẳng cấp với Nguyễn Duật Nghiêu, thì chắc là em mới dám làm chút gì đó với một người đàn ông như vậy. Thân phận hợp thì sẽ không bị người ta coi là trèo cao. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải không biết xấu hổ -- chấp nhận người khác xúc phạm mình là tiểu tam!”
“Này, em quan tâm đến chuyện đó sao? Chân ái là trên hết!" Hướng Dương nhướng mày.
“Đừng dùng chân ái gì đó để mượn cớ. Tiểu tam mãi mãi là tiểu tam, không thể rửa sạch được vết nhơ, một thân phận không thể rũ bỏ, một nhãn mác không thể xé bỏ.”
“Được rồi, được rồi, nói không qua em…”
Trong lúc Hướng Dương trò chuyện với cô, họ đã gọi món xong, đưa cho người phục vụ: "Như vậy trước đã, không đủ thì sẽ gọi tiếp."
"Được..." Người phục vụ nhận lấy.
Gần chung cư là những khách sạn hoặc nhà hàng Tây nổi tiếng ở thành phố B. Đồ ăn căn bản không ngon, cũng cực kỳ đắt đỏ.
Hướng Dương kiếm được nhiều bao nhiêu, thì mỗi tháng cũng chỉ có thể tiêu xài hoang phí vài lần, thỉnh thoảng công ty cũng sẽ thanh toán hóa đơn, bình thường chi tiêu hàng ngày của cô ấy đều phải thắt chặt.
Trâu Niệm lại càng phải như vậy, từ khi cô nợ Nguyễn Duật Nghiêu tiền, cô còn không dám tiêu nhiều.