Trong mơ hồ, Trâu Niệm chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Nguyễn Duật Nghiêu qua cửa sổ xe. Anh cau mày, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, anh hút một hơi, trong lúc nghiêm túc nói chuyện với người bên cạnh, có dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.
Trâu Niệm đi theo đường lớn từ từ rời đi. Lúc này cô mới cảm nhận thấy điện thoại đang rung, cô lấy ra xem, là tin nhắn đến.
Cô mở ra xem, vậy mà lại là tin nhắn do Nguyễn Duật Nghiêu gửi đến, “Tối sẽ gọi điện cho cô.”
Trâu Niệm bất lực gập điện thoại lại. Mưa to đã tạnh, trên đường lớn toàn là người qua lại, dáng vẻ bận rộn. Đô thị huyên náo, sau khi được cơn mưa gột rửa, trông tăng thêm vài phần đa cảm.
Có lẽ không phải vậy, mà có lẽ chỉ là tâm trạng cô không tốt nên cô mới tự cảm thấy như vậy mà thôi.
Cô xoá tin nhắn đi. Không cần gọi đến nữa, gọi đến làm gì.
Hai người sẽ không có cơ hội cùng gặp nhau nữa, chỉ cần lấy được dự án, khởi công rồi thì Trâu Niệm thề sẽ không gặp lại anh nữa!
Coi như giấc mộng kê vàng đi, người trong mộng là một nhân vật nổi tiếng ở thành phố B mà thôi, cũng coi như những ngày quen biết này chỉ là cảnh tượng trong giấc mơ ban ngày. Sau này của sau này, đối mặt với hiện thực, cuối cùng trở thành người lạ qua đường.
Đau dài chi bằng đau ngắn, vì thế Trâu Niệm nghĩ thông rồi. Khi chưa hoàn toàn yêu, chưa hoàn toàn thích, chưa hoàn toàn chung tình không thể dứt bỏ, thì cô muốn sớm cách xa, ôm tâm lý thức thời không vọng tưởng.
Làm người như vậy mới vui vẻ hơn một chút.
Khao khát những điều không thiết thực kia sẽ chỉ khiến bản thân thêm phiền, không vui mà thôi.
Giống như Trác Địch nói, phụ nữ bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu nhiều vô số, người đàn ông này sẽ thật sự động tâm với ai sao?
Ái tình của anh là một màn phong hoa tuyết nguyệt ngắn ngủi hoặc là một màn rầm rộ tạm thời, đại khái là sẽ không bao giờ vì phụ nữ mà yêu khắc cốt ghi tâm, thiên trường địa cửu gì đó.
Buổi chiều, trong công ty.
Trâu Niệm thất thần, không làm gì cả, quần áo cô hơi ẩm ướt, cũng quên không về nhà thay bộ khác, nhưng nếu buổi tối vẫn mưa thì chẳng phải thay quần áo vô ích rồi sao.
Cũng không phải người cành vàng lá ngọc gì, nhịn một chút là tan ca rồi.
Hướng Dương gọi điện thoại cho Trâu Niệm, bát quái nói, “Chị nghe nói Tô Tư nằm viện rồi, hình như là không biết tại sao lại chảy máu. Bác sĩ nói chảy m.á.u không nhiều, đứa bé không sao.”
“Đứa bé không sao thì tốt.” Trâu Niệm thở phào một hơi.
“Á, em thật là tấm lòng Bồ Tát, còn cầu nguyện cho đứa bé của chồng mình và cô ta, thật sự tức chết——“
“Đừng sỉ nhục Bồ Tát được không? Tấm lòng của em thật ra rất độc ác.”
“Vậy em độc ác cho chị xem nào.”
“Tối nay nhất định ăn chực của chị hai bát cơm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-431.html.]
“Thật độc. Chị không còn gì ăn rồi, xin được bỏ qua——”
“Ba bát…”
Hai người cười một lúc, sau đó lại thở dài.
“Niệm Niệm, em định bao giờ chuyển ra khỏi nhà họ Tô?” Hướng Dương hỏi.
“Cuối tuần này.”
“Được, chị giúp em…”
Trâu Niệm nghĩ nghĩ, “Không cần đâu, chỉ có một vali hành lý. Em cũng không có nhiều đồ ở đó, một mình cũng dọn được. Chị hưởng thụ buổi hẹn hò cuối tuần đi.”
Hướng Dương: “…”
Trâu Niệm không muốn Hướng Dương qua đó, nếu cô ấy qua đó, nhất định sẽ cãi nhau. Cuối tuần nhà họ Tô sẽ có người, Trâu Niệm chuyển ra ngoài ở, nhất định phải nói với bọn họ một tiếng. Trịnh Lan sẽ không ngăn cản, nhưng không tránh khỏi sẽ châm biếm vài câu. Tô Chính Đông thì nhất định sẽ phát hoả.
Cô đi lấy đồ, chứ không phải đi đánh trận. Vì thế, nếu Hướng Dương đi cùng thì tính tình của cô ấy sẽ bạo phát.
Các cô đều đi làm ở công ty này, Trâu Niệm không muốn hại Hướng Dương đắc tội với mẹ chồng Trịnh Lan, sau này đi làm sẽ bị làm khó.
Bỗng điện thoại bàn vang lên.
“Có điện thoại, như thế đã nhé.”
Trâu Niệm kết thúc cuộc gọi với Hướng Dương, rồi nghe điện thoại bàn.
“Ừm, được, tôi qua ngay…”
Nói xong, Trâu Niệm thấp thỏm lên tầng, đến văn phòng của mẹ chồng Trịnh Lan.
Cô gõ cửa rồi mở cửa đi vào.
Mê Truyện Dịch
Trịnh Lan ngồi ở chỗ làm việc, hỏi Trâu Niệm, “Tô Tư nằm viện, cô biết chuyện này chứ?”
“Con không rõ lắm, chỉ nghe nói là nằm viện thôi.”
“Nghe nói là mang thai rồi?”
“Mang thai rồi sao?” Trâu Niệm chỉ có thể giả vờ ngốc.
Trịnh Lan cười, “Tôi cho rằng cô biết chút gì đó, hoá ra là cô không biết gì cả. Cô ta đối xử với cô ở công ty không tốt, ở nhà cũng vậy, cô không quan tâm trạng thái gần đây của nó sao?”