Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 40:2
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:09:43
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi không có người khác, khi không phải ra ngoài đối mặt với áp lực của xã hội này, họ cũng có một niềm hạnh phúc nho nhỏ, đơn giản chỉ là những trò đùa ngây ngô, cùng nhau ăn uống, xem vài chương trình TV nhàm chán để g.i.ế.c thời gian.
Có lẽ những người khác sẽ không hiểu được niềm vui nho nhỏ này.
Ngày hôm sau.
Một ngày mưa, thời tiết không quá lạnh và không có gió.
Buổi sáng, Trâu Niệm thông báo hủy cuộc họp buổi sáng, cô làm thay chức vụ cho Tô Tư, bình thường cô ghét nhất là cuộc họp buổi sáng, chỉ toàn nói những điều vô nghĩa, cô đoán chừng mọi người cũng như vậy, đều nghe đến nhàm chán.
Sau khi hủy bỏ cuộc hợp, Trâu Niệm bắt đầu xử lý công việc của công ty, xử lý những việc cô nên làm, cộng thêm những việc trợ lý Tô Tư mang tới cần cô xử lý.
"Cái này, phải đi gặp vào hôm nay sao?" Trâu Niệm ngẩng đầu hỏi trợ lý của Tô Tư.
"Đúng vậy..." Cô trợ lý khó xử nói.
Cô ta biết Trâu Niệm là vợ của con bà chủ, cũng biết vị thiếu phu nhân này và Tô Tư có quan hệ không tốt, cô ta sợ mình đắc tội với Trâu Niệm khiến cô không vui, sợ cô nhân lúc Tô Tư không có mặt sẽ bắt nạt cô ta để giải tỏa cơn giận.
"Có chuyện gì thế? Sao căng thẳng vậy." Trâu Niệm hỏi.
Trợ lý lắc đầu: "À, không có gì."
"Tôi đã nhìn thấy rồi..." Trâu Niệm cười nói.
Cô trợ lý sửng sốt, nghe giọng nói và dáng vẻ của Trâu Niệm như đang nói đùa với mình, cô trợ lý mỉm cười không nói gì. Thật ra không cần nói Trâu Niệm cũng biết cô trợ lý đang sợ điều gì.
Trâu Niệm cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ có thể bắt nạt một người hiền lành tốt bụng.
Bình thường Trâu Niệm đã quen làm việc một mình, hôm nay cô xử lý công việc của Tô Tư thì có hơi cập rập, lúng túng, cô ăn vội bữa cơm trưa rồi nhanh chóng cầm lấy hợp đồng rời khỏi công ty.
Trời mưa suốt từ sáng sớm vẫn chưa tạnh.
Cô lấy một chiếc dù đứng trước công ty chờ xe taxi, cô không có xe vì không đủ tiền mua, Trịnh Lan vì bày tỏ sự bất mãn đối với con dâu nên gây trở ngại đủ điều, khiến cô bần hàn nhất có thể.
Mỗi lần tan sở được ngồi xe Hướng Dương về là may mắn lắm rồi, lúc này Hướng Dương vẫn còn việc của mình phải làm, không có cách nào nhờ người khác đưa cô đi, cô đành phải bắt taxi.
Trời mưa có rất nhiều người bắt taxi, Trâu Niệm chờ khoảng mười phút mới chờ được một chiếc taxi trống, vì tình cờ có người đi taxi đến tòa nhà này, khi họ xuống xe thì Trâu Niệm bước vào.
Cô cất chiếc dù đi, rồi nói với tài xế địa chỉ của mình.
Đến nơi, cô đã gọi đồ uống, với kiểu ký hợp đồng như thế này thì uống vài ngụm nước là đủ, không cần phải dùng bữa.
"Xin chào, tôi đến từ Hồng Viễn, tôi họ Trâu, tôi thay mặt Tô Tư đến ký hợp đồng với anh." Trâu Niệm bắt tay người đàn ông đối diện, đối phương là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, đeo kính, trông rất sạch sẽ tươm tất, da mặt rất trắng, dáng vẻ nho nhã tạo thiện cảm cho người khác.
Người đàn ông ngồi xuống nói: "Tôi vừa nhận được điện thoại của cô Tô Tư, cô ấy có nhắc đến cô, cô có mang theo hợp đồng không?" Anh ta rất vui vẻ, không làm khó Trâu Niệm.
"Tôi có mang đến."
Trâu Niệm lấy túi xách của mình, mở khóa kéo lấy ra hai bản hợp đồng đã soạn sẵn đưa cho người đàn ông: "Tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì. Bây giờ anh xem lại xem có vấn đề gì không."
"Được, hãy chờ tôi một chút." Người đàn ông rất lịch sự.
Trâu Niệm uống được nửa tách cà phê, khoảng mười phút, đối phương đọc hết mấy trang hợp đồng, với những loại thỏa thuận kiểu này, từng điều khoản đều phải đọc kỹ càng, nếu lỡ dùng từ không rõ ràng sợ là sau này sẽ bị mắc bẫy phải chịu thiệt thòi, đây không đơn giản là chuyện 'ngã một lần, khôn hơn một chút', cái giá phải trả quá cao.
Người đàn ông cầm bút lên ký tên rồi đẩy cho Trâu Niệm: "Không có vấn đề, tôi ký rồi."
"..."
Trâu Niệm cũng cầm bút lên ký tên.
Mỗi người giữ một phần, Trâu Niệm đứng dậy, cầm túi xách lên nói: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Cả hai cùng nhau rời đi.
Chương 41.1
Phía trước vang lên tiếng còi xe.
Trâu Niệm nhìn sang, là người hợp tác kia, anh ta chầm chậm dừng xe bên cạnh, bấm còi, ra hiệu bảo Trâu Niệm lên xe anh ta.
Trâu Niệm cười xua xua tay với anh ta, ý bảo, không cần.
Người đó dừng xe, hạ cửa xe xuống, nói: “Cô Trâu, mưa to lắm, lên xe đi, chở cô một đoạn.”
“Không cần, cảm ơn anh.” Trâu Niệm khách khí nói.
Trâu Niệm năm lần bảy lượt từ chối, sợ làm dơ ghế lái phụ xe anh ta, người đã có chút ướt rồi, giày càng ướt hơn.
Lên xe anh ta, Trâu Niệm sẽ rất căng thẳng, dù sao thì cũng là một người không thân quen.
Lúc này, người đàn ông thấy nửa người cô đã dính nước mưa, gió mạnh thổi khiến dù chao đảo nghiêng ngả, thế là mở cửa xe cầm lấy dù bước xuống, đi tới trước mặt Trâu Niệm: “Lên xe đi, thực ra có chuyện chợt nhớ ra, định hỏi cô.”
Trâu Niệm thản nhiên gật đầu.
Quả nhiên đây là một người làm ăn, có chuyện muốn hỏi, cho nên mới……
Trâu Niệm dự định lên xe.
Lúc đi về phía bên đường, thì một chiếc xe lao tới, mang theo gió mưa và bụi bẩn, chiếc Land Rover màu đen, dừng lại bên đường.
Nước b.ắ.n tung tóe, khiến Trâu Niệm phải né đi, vừa hay, va vào cơ thể người đàn ông đó, mà tư thế lúc này, cực kỳ giống người đàn ông đó đang cầm ô che cô vào lòng.
Nhìn chiếc xe đó, Trâu Niệm nhíu mày, Land Rover màu đen, nhưng biển số xe là bao nhiêu, cô không nhìn thấy.
Rồi lại trách mình nhạy cảm, nhìn thấy Land Rover thì liền cảm thấy là Nguyễn Duật Nghiêu, cô quên mất, đi trên đường qua lại nhiều Land Rover như vậy, đâu chỉ duy nhất chiếc này, thấy cô, thì dừng lại.
"Rốt cuộc có chuyện gì hỏi tôi." Trâu Niệm cùng người đàn ông đi về phía xe.
Người đàn ông đó che ô, ngại ngùng nói: "Trợ lý bên cạnh cô Tô Tư, cô gái đó, tên là gì vậy...."
Trâu Niệm cười với anh ta, hóa ra là có dã tâm, còn là dã tâm theo đuổi con gái.
Trâu Niệm nói tên, hỏi anh ta, có cần số điện thoại của cô gái đó không.
Mở cửa xe, lúc sắp lên xe, thì xe của Nguyễn Duật Nghiêu dừng bên cạnh xe, tiếng còi vang lên, Trâu Niệm ngẩng đầu, lúc này liền khẳng định, đây chính là xe của Nguyễn Duật Nghiêu, biển số xe một dãy liên tiếp nhau, cùng hành động.
"Xin lỗi, tôi có chút chuyện." Trâu Niệm nói với người đó.
Người đó hình như cũng hiểu, Trâu Niệm có thể đã gặp được người quen, hỏi tới tên, thì cũng liền rút lui.
Nguyễn Duật Nghiêu hạ cửa sổ xe xuống, u ám nói: "Lên xe."
Trâu Niệm: "......"
Anh lại lần nữa lên tiếng: "Hoặc là tôi xuống xe, đích thân đưa cô lên?"
Trâu Niệm cảm thấy câu nói này có chút kỳ quái, xét thấy quan hệ hợp tác, khách hàng là người cô vĩnh viễn không đắc tội được, cũng không thể kéo dài khoảng cách, không thẹn với lương tâm, chỉ vì công việc nên mới lên xe anh.
Sau khi cô ngồi yên ổn trên ghế lái phụ, thì anh mới lái xe ra đường, gặp phải đèn đỏ, nước mưa nện vào cửa sổ xe, nội thất xe vô cùng tinh xảo, xinh đẹp, cực kỳ rộng.
"Lạnh sao." Nguyễn Duật Nghiêu cởi áo vest ra, đưa cho cô.
"Không cần, không phải rất lạnh." Trâu Niệm từ chối.
Anh không có ý nhận lại áo vest, tay anh không cầm lấy, Trâu Niệm cũng không tới mức vứt đi, chỉ có thể cầm lấy, ôm vào lòng, vô cùng cẩn thận không dám làm nhăn, mùi thơm trên áo vest, là mùi quen thuộc trên người anh, một mùi thơm mãnh liệt nhưng mát mẻ nhẹ nhàng.
Trâu Niệm mím môi, không có gan khoác áo vest này lên người.
Nguyễn Duật Nghiêu vừa rồi vẫn luôn không nói gì, Trâu Niệm còn cho rằng tâm trạng anh không tốt, có thể đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng anh vừa lên tiếng, thì ngược lại vẫn coi như là ấm áp. Chỉ là, vẻ mặt khó đoán, sắc mặt anh lúc này lại u ám thêm mấy phần.
Thực ra trên thế giới này không nhất định là phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vẫn có một kiểu đàn ông, tương tự như kiểu Nguyễn Duật Nghiêu đây, tốc độ, tần suất trở mặt còn hơn phụ nữ!
Đèn xanh, xe tiếp tục chạy.
"Người đàn ông vừa rồi, là ai." Nguyễn Duật Nghiêu nhàn nhạt hỏi.
Câu hỏi không có ý sâu xa gì, Trâu Niệm cũng trả lời bằng giọng bình thường: "Một khách hàng, hẹn hôm nay ký hợp đồng ở đây, sức khỏe Tô Tư không tốt nằm viện rồi, tôi thay cô ta tới ký hợp đồng."
"Thế à...." Anh gật đầu.
Tô Niệm cạn lời, anh gật đầu cái gì, đây không phải đang báo cáo tình hình cụ thể với anh.
Chương 41.2
Tới gần công ty Hồng Viễn.....
"Để tôi xuống xe ở phía trước là được rồi." Trâu Niệm chỉ về phía trước, để anh dừng xe trước cổng công ty không tốt lắm, sẽ bị người khác nhìn thấy, sẽ không tránh khỏi bị người khác nói này nói nọ.
Em gái họ của vợ anh, rất nhiều người không tin lời này, chẳng qua chỉ là nhà quyền thế giàu có vì để che giấu scandal, nên mới nói lý do này mà thôi, thậm chí rất nhiều người còn đồng cảm với vợ Nguyễn Duật Nghiêu, vì chồng, vì danh dự gia tộc, mà hy sinh mình như thế, còn giúp đàn ông bảo vệ kẻ thứ ba.
Thật là, vĩ đại.
Nguyễn Duật Nghiêu liếc nhìn nơi Trâu Niệm chỉ, anh trầm mặc, chiếc Land Rover chạy ngang qua công ty Hồng Viễn, nhưng lại dứt khoát lái đi xa.....Trâu Niệm nhìn anh, ý gì?
"Chợt nhớ ra, chuyện công trình, chúng ta phải nói một chút, ngâm quá lâu rồi." Nguyễn Duật Nghiêu lên tiếng nói.
Trâu Niệm thầm tức giận, có điều được thôi, có thể nói cũng tốt.
Xe chạy về phía tập đoàn Nguyễn thị tới tập đoàn Nguyễn thị, chiếc Land Rover màu đen liền trực tiếp chạy vào bãi đậu xe dưới đất, rồi từ bãi đậu xe dưới đất đi vào lối dành cho người lái xe, sau đó đi thang máy thẳng tới tầng cao nhất, để tránh Trâu Niệm bị người khác nhìn thấy.
Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện thoại cho trợ lý Đổng, bảo cô ta chuẩn bị một ly sữa nóng, đưa lên. Cà phê nóng, chà nóng, trên lầu bên này đều có, những người khác đều có thể chuẩn bị, nhưng, duy nhất không có sữa nóng, lạnh cũng không có.
Trợ lý Đổng đặt điện thoại xuống, trong lòng biết, có thể có người quan trọng ở phòng làm việc trên lầu.
Sữa nóng, được đưa lên.
Trâu Niệm không từ chối được ly sữa nóng này, nhưng thế này thật sự không tốt lắm, sẽ khiến người khác hiểu lầm sâu hơn, mặc dù ánh mắt anh nói rõ, anh hình như đang hy vọng càng nhiều người hiểu lầm hơn.
Quả thực có chút thể hàn, Trâu Niệm bưng ly sữa lên, uống một ngụm nhỏ, rất nóng: “Khụ ——”
“Uống chậm thôi……” Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu, nhíu mày, tia sáng lóe lên trong mắt, là cưng chiều và trách móc.
Trâu Niệm sờ miệng, quay đầu sang chỗ khác, tránh đi.
Mười mấy phút trôi qua.
Trâu Niệm uống xong ly sữa nóng, dè dặt nói với người đàn ông đang vùi đầu vào công việc: “Công trình……”
Một ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Trâu Niệm bị dọa sợ lập tức cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-402.html.]
Nhưng, cũng không thể không nhắc, mục đích tới đây không phải là để uống sữa nóng.
Trâu Niệm liều mạng nói: “Nguyễn tổng, nói phải giữ lời chứ, trên xe chính miệng anh nói, chuẩn bị nói chuyện công trình ——”
Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày, l.i.ế.m đôi môi mỏng gợi cảm, đẩy laptop trong tay ra.
Đứng dậy, đôi chân thon dài cất bước đi về phía Trâu Niệm, Trâu Niệm nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt sợ hãi.
Gần trong tầm tay.
“Trong mắt cô, hình như chỉ có công trình ——” Nguyễn Duật Nghiêu chống hai tay lên sofa, thứ được hai cánh tay rắn chắc của anh bao lấy, vừa hay là cơ thể nhỏ nhắn của Trâu Niệm, anh nghiêng đầu, nói ra những lời này, hơi thở nam tính ấm áp và gợi cảm, phả vào một bên cổ trắng nõn của Trâu Niệm.
Trâu Niệm rụt người về phía sau: “Phải, chỉ có công trình……”
Cúi đầu, không dám ngẩng lên, thấy anh trầm mặc, Trâu Niệm rụt rè ngẩng đầu lên, muốn nói “Anh không nói thì tôi đi”, nhưng, còn chưa thốt ra được chữ nào, thì môi liền trở nên nóng rực, đôi môi ấm áp của anh mút lấy cái miệng nhỏ lạnh lẽo của cô, đầu lưỡi hai bên, cớ sao lại dễ dàng quấn lấy nhau như vậy.
Hơi thở hòa quyện vào nhau.
Tim Trâu Niệm đập loạn, loạn nhịp cùng với hơi thở nhẹ nhàng của anh. Cơ thể Nguyễn Duật Nghiêu ở trước mặt cô, bộ n.g.ự.c rộng rãi, bả vai nam tính chắc nịch bao lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, ôm lấy cô trên sofa.
Thậm chí, người đàn ông này còn không ghét bỏ bộ dạng nhếch nhác của cô, cũng không ghét bỏ trên người cô có mùi nước mưa.
Thân hình Nguyễn Duật Nghiêu, càng dồn về phía trước, anh mở mắt, yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống, đôi mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, cực kỳ nóng bỏng.
Thở dốc đầy nặng nề.
Loại dục vọng này, lúc nào cũng bị nhóm lên nhanh như vậy, giác quan khi đàn ông và phụ nữ chạm vào nhau, có lẽ là sự nhạy cảm nhất trên thế giới, cũng là chuyện vui sướng nhất.
Có lẽ Nguyễn Duật Nghiêu biết rõ không thể xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn động tình hôn say đắm, cho dù giày vò cơ thể, cũng muốn hôn, cảm nhận cũng như hưởng thụ sự đau khổ về thể xác lẫn tinh thần.
Chương 42.1
Trong nháy mắt cô quên mất đẩy anh ra, không đáp lại nụ hôn của anh, nhưng lại bị anh quấn lấy, không cách nào thoát ra được.
Kiểu cảm giác không phản kháng lại Nguyễn Duật Nghiêu này, như thể anh là người đàn ông của cô, đang chinh phục cô, nhất định phải chinh phục được!
Trâu Niệm lắc đầu, dứt khoát đẩy anh ra.
Ngay vào lúc cơ thể, ánh mắt, ngũ quan tinh xảo, mùi nam tính của Nguyễn Duật Nghiêu vây quanh bên người cô, thì Trâu Niệm đưa tay chống lên n.g.ự.c anh đẩy ra, ngón tay cảm nhận được cơn nóng cách lớp áo sơ mi mỏng nơi n.g.ự.c anh, cơ thể anh căng cứng, nhịp tim đập không ổn định.
"Hy vọng đừng có lần sau, tôi cảm ơn anh bỏ qua cho tôi trước...." Trâu Niệm cảm thấy nên nhắc nhở anh, cho dù anh mất khống chế hết lần này tới lần khác.
Lối thoát của cô, chỉ có thể là nhắc nhở anh hết lần này tới lần khác.
Ở trước mặt anh, Trâu Niệm đã định là một kẻ yếu, phải dựa vào anh để sống. Một khoản nợ, khi nào trả rõ ràng vẫn chưa biết, lúc này, một khi anh không vui, thì cô hoàn toàn sẽ tiêu đời.
Trâu Niệm chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Nguyễn Duật Nghiêu đè lấy bả vai ngồi lại, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, bên trong toàn là dục vọng đang kêu gào, hò hét.
"Tôi không phải không làm gì được cô.
Tôi chỉ là không muốn ép cô ----" Anh nói như thế.
Quả thực, không muốn hiểu theo ý trong lời anh nói.
Trong lúc hai người đang đối mặt với bầu không khí phức tạp, thì có người gõ cửa.
"....." Trâu Niệm hoảng hốt sửa sang lại quần áo, tim đập dữ dội, không biết bên ngoài là ai.
Cô ngẩng đầu lên nói: "Tôi có cần trốn không?"
Anh có chút hào hứng, nhìn chăm chú bộ dạng căng thẳng của Trâu Niệm, ánh mắt chưa từng dời đi dù chỉ là một chút, đôi môi mỏng khẽ mấy máy, tâm trạng chợt tốt hẳn lên, đùa giỡn nói: "Cô hoảng cái gì, ai tới thì có thể thế nào?
Cô cũng không phải đặc biệt tới yêu đương vụng trộm với tôi....Hay là, tôi hôn cô, khiến cô có cảm giác yêu đương vụng trộm?"
Mê Truyện Dịch
"Có thể đừng như vậy không." Trâu Niệm nhỏ giọng yêu cầu.
Có phải câu nói đùa bình thường này quá thân mật rồi không, nếu vẫn luôn tiếp tục là trạng thái này khi chỉ có hai người, thì thật sự, tâm lý sẽ bất thường khi ở cùng anh mất.
Anh lần lừa không mở cửa, lúc này điện thoại vang lên.
Nguyễn Duật Nghiêu đi tới, bắt máy: "Chuyện gì?"
"Em đứng ở cửa phòng làm việc của anh, mở cửa cho em đi ----" Người phụ nữ nói.
Da đầu Trâu Niệm tê rần, là tiếng của Trác Địch, cô không phải là nghe thấy từ trong điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu, mà là mơ hồ nghe thấy từ cửa phòng làm việc, hiệu quả cách âm của cửa phòng làm việc này rất tốt, nhưng giọng sốt ruột của Trác Địch rất lớn, cho nên Trâu Niệm mới có thể nghe thấy.
Trâu Niệm đi về phía sau kệ sách, đứng yên.
Nguyễn Duật Nghiêu liếc nhìn, thực ra không cần trốn, gặp được rồi, thì cũng không có bất kỳ vấn đề nào, ý định ban đầu, chính là Trâu Niệm tới để nói chuyện công trình, chuyện làm ăn thì tới phòng làm việc nói, là lẽ thường.
Nguyễn Duật Nghiêu nhấn bộ điều khiển từ xa, cửa phòng làm việc mở ra.
"Sao lâu như vậy." Trác Địch nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu, liền làm bộ dạng nũng nịu, đi vào.
Trác Địch đặt túi xách của mình lên sofa, sau đó đi tới trước bàn làm việc của Nguyễn Duật Nghiêu, chống hai tay lên bàn làm việc, đứng trước mặt Nguyễn Duật Nghiêu, nói bằng giọng ngọt ngào: "Duật Nghiêu, xem dây chuyền em mới này, đẹp không?" Nói xong, một tay giơ lên, sờ dây chuyền của mình.
Nguyễn Duật Nghiêu ngước mắt lên, lông mày nhíu lại.
"Không phải cho anh xem dây chuyền, xem mặt dây chuyền cơ...." Trác Địch mỉm cười, tiếp đó, ngón tay sờ mặt dây chuyền của sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây chuyền, vừa hay rơi vào chỗ rãnh n.g.ự.c của cô ta.
Đây là một sợi dây chuyền trang trí, được làm bằng dây thừng đen, mặt dây chuyền là hình một con kỳ lân nhỏ bằng ngọc trong suốt lóng lánh.
"Tạm được." Nguyễn Duật Nghiêu lạnh nhạt nói.
"Cái gì gọi là tạm được?
Anh sờ thử xem, cảm giác tay rất tốt....." Trác Địch đi tới bên trong bàn làm việc của Nguyễn Duật Nghiêu, đứng bên cạnh anh, cúi người, cố ý như có như không cọ n.g.ự.c vào cánh tay anh, tới gần môi anh, hỏi anh: "Anh ngửi hương thơm trên người em xem, mới đổi nước hoa."
Trác Địch vừa vào liến giày vò, bày đủ trò mê hoặc như thế, khiến Nguyễn Duật Nghiêu có chút phiền.
Trong chớp mắt, biểu cảm trên mặt liền nghiêm túc lên: "Trác Địch, nếu có thời gian, thì về nhà ở bên cạnh mẹ em, đi lấy lòng cha em, hoặc là tìm bạn em đi mua sắm.
Tôi đang làm việc, em đừng ở đây ảnh hưởng tới tôi."
Trong phòng làm việc, không còn bất kỳ âm thanh nào, rất yên tĩnh.
Dọa Trâu Niệm sợ tới mức ngay cả hít thở cũng không dám, đứng sau kệ sách, khống chế mình tới tê ngắc cứng đờ, dù sao cũng đừng phát ra tiếng, thậm chí ngay cả việc hít thở của mình cô cũng cố gắng kìm nén.
Chương 42.2
Trước giờ chưa từng thảm hại như thế, không phải thảm hại bên ngoài cơ thể, mà là thảm hại tâm lý.
Cô hỏi mình, Trâu Niệm à, mày đang làm gì thế?
Mày rốt cuộc là đang làm gì?
Tại sao phải trốn ở phòng làm việc anh ấy? Nếu trốn, vậy có phải mày đang chột dạ không? Mày đang chột dạ cái gì? Hay hoặc là giống như những gì anh ấy nói, có cảm giác chột dạ của việc yêu đương vụng trộm?
Cho nên, mới trốn sao?
Vậy thì quá không đạo đức rồi....
Ngón tay siết chặt, Trâu Niệm chợt rất chán ghét mình, chán ghét con người mình mười phút trước.
Sự tỉnh táo vào lúc này, khiến cô cảm thấy mình phải duy trì, phải luôn duy trì tiếp, cho dù đối mặt với sự quyến rũ của Nguyễn Duật Nghiêu, cũng phải duy trì!
"Thật không? Anh đang làm việc." Giọng Trác Địch chợt trở nên mất mát, "Em ảnh hưởng tới anh, em thật sự ảnh hưởng tới anh sao? Em dùng sắc đẹp mê hoặc anh, nhưng bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu anh không thiếu người đẹp hiến mình! Em làm người phụ nữ đức hạnh cho anh xem, nhưng cuối cùng em biết, chỉ có bản thân em một mình ngây ngốc ở nhà làm phụ nữ đức hạnh cho mình xem!
Em muốn buộc dạ dày của anh, nhưng anh thà rằng uống rượu xã giao bên ngoài, chứ cũng không về nhà một lần, ăn thứ em làm dù chỉ là một miếng!!"
"Ra ngoài ----" Nguyễn Duật Nghiêu lạnh giọng nói.
"Tại sao em phải ra ngoài? Phòng làm việc của chồng em thì tại sao em phải ra ngoài?" Trác Địch chất vấn anh, trong giọng nói có sự nghẹn ngào: "Em vất vả tranh giành lắm mới gả được cho anh, em biết em không đáng giá trong mắt anh, anh cưới em, cũng là bởi vì lòng anh đã c.h.ế.t đúng chứ? Nếu đã mất hết hy vọng với quá khứ rồi!
Thì anh hãy cần người vợ như em đây đi, để em làm vợ anh không được sao?"
Nguyễn Duật Nghiêu ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, "Sự tu dưỡng của em đâu?"
"Không còn.....sớm đã không còn rồi!"
"Em gả cho anh, không phải để trải qua những ngày sống cùng cha mẹ anh, không phải trải qua những ngày sống cùng dì bảo mẫu trong nhà anh, người em muốn là chồng, một người chồng thật sự có thể yêu thương em!"
".....Ở bên ngoài, những người phụ nữ anh chạm vào chắc không ít nhỉ? Người trong khách sạn cách đây không lâu, cô Trâu.
Sau đó là nữ sinh viên đại học, cô Trương, anh thiếu một mình em sao...."
Giọng Trác Địch càng ngày càng nhỏ, cô ta không chịu nổi nữa nên giọng nói có chút run rẩy, đứt quãng, lên án anh.
Bốn chữ này, nói ra từ miệng Nguyễn Duật Nghiêu.
Trâu Niệm đứng sau kệ sách, nhịp tim vẫn chưa bình thường lại, hy vọng hai người này nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại, cô ra khỏi cánh cửa này, thì có thể giải thoát rồi.
“Em muốn tình....em muốn l.à.m t.ì.n.h với anh, em muốn làm vợ anh. Em không thể sinh con, việc này em chấp nhận, ai bảo cơ thể bản thân em có vấn đề chứ!
Nhưng em muốn tình yêu của anh, em muốn anh yêu em, em muốn anh l.à.m t.ì.n.h với em trong căn phòng mới nơi mà chúng ta chưa từng ngủ chung....” Yêu cầu thấp nhất của một người phụ nữ.
Trác Địch cầu xin, “Em không muốn sống kiểu có chồng mà như góa phụ nữ, trong lòng anh không quên được ai? Anh không có lý do chán ghét em, em nghĩ không thông, lý do duy nhất, là anh hận em chiếm lấy vị trí này của vợ anh? Là như thế sao Nguyễn Duật Nghiêu? Nhưng ---- anh có thể trong lòng không yêu em, nhưng cơ thể an phải yêu em, yêu em giống như những người phụ nữ khác anh yêu bên ngoài!
Bởi vì anh đã cưới em rồi ----”
Anh khàn giọng nói: “Vậy thì tối nay đi.....”
Giọng Nguyễn Duật Nghiêu, trong nháy mắt trở nên khàn đi. Trâu Niệm vẫn luôn nín thở lắng nghe, anh là đã nghe được câu nào mà bị kích thích rồi? Hay là thế nào. Trâu Niệm không biết, cũng không hiểu những người này.
Trâu Niệm cũng không hiểu những lời mập mờ khó hiểu không nói rõ trong miệng của Trác Địch dù chỉ là nửa câu.
Đại khái là, Trác Địch nghe xong, cuối cùng cũng vui vẻ ra mặt.
Trâu Niệm cũng không biết mình rời khỏi phòng làm việc đó như thế nào, ngây ngô vô tri.
Lúc Trác Địch chuẩn bị rời đi, thì nói xe cha cô ta dưới lầu, bảo Nguyễn Duật Nghiêu xuống một chuyến, có chút chuyện muốn gặp mặt trao đổi.
Không nói cha cô ta là thân phận gì.
Sau đó, hai người cùng nhau xuống lầu.
Nghe thấy không còn tiếng động, cũng không còn ai nữa, Trâu Niệm liền xách túi xách của mình bước ra từ sau kệ sách, rời khỏi công ty anh, chạy trối chết, đầu óc quay cuồng trống rỗng.
Vào khoảnh khắc đứng ở trên đường lớn, cô liền thấy một chiếc xe, dãy số của biển số xe, rất ngầu, thoạt nhìn, kiểu dáng xe cộng thêm biển số xe, thì có lẽ là xe chuyên dụng của chính phủ AA, bên trong xe có người ngồi, cô không biết là ai.
Người phụ nữ đứng bên cạnh xe, là Trác Địch.
Vậy thì người nói chuyện trong xe, có lẽ là cha của Nguyễn Duật Nghiêu và Trác Địch.