Cô cầm túi xách, đặt chìa khóa căn hộ của anh xuống.
Trước khi rời đi, cô đã nói một câu về việc chính: "Về công trình của Tập đoàn Nguyễn Thị giao cho Hồng Viễn, hy vọng nếu anh có thời gian thì hãy giúp nghĩ cách giải quyết, cảm ơn."
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu.
"Tạm biệt." Trâu Niệm mở cửa rời khỏi căn hộ.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn chén canh giải rượu rồi đứng dậy đi ra ban công, mở cửa sổ ban công ra để mùi khói thuốc nhanh chóng tan đi.
Anh trở lại phòng ngủ, nằm trên giường liền ngủ thiếp đi.
Màn đêm lạnh và cũng đã làm nguội một chén canh giải rượu.
Trâu Niệm bước xuống xe taxi, trả tiền, xe taxi rời đi, cô vừa quay người lại đã đụng phải một người.
Cô xoa tay lên trán ngẩng đầu nhìn, cau mày, tại sao lại là Tô Chính Đông? !
"Anh tới đây làm gì?" Trâu Niệm hỏi.
Mê Truyện Dịch
Có vẻ như Tô Chính Đông đã uống rượu, anh ta cởi bỏ bộ vest, đúng là một con thú mang vẻ ngoài bảnh bao, anh ta mặc bộ quần áo thoải mái, áo phông và quần ống suông, anh ta đút một tay vào túi quần, tay còn lại nắm lấy tay Trâu Niệm, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, mỉm cười nói: "Đưa vợ tôi về nhà ngủ, nghỉ ngơi."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-392.html.]
Trâu Niệm nghĩ có lẽ anh ta đã say thật rồi.
Cô hất tay anh ta ra, đứng bên đường lớn tiếng quát: "Anh bị bệnh à! Tô Chính Đông, chuyện chúng ta ly hôn là chuyện chắc như đinh đóng cột! Tôi sẽ không tiếp tục ở cùng anh nữa, tôi dốc hết công sức hành hạ bản thân mình để vì chuyện gì chứ? Tôi vì muốn ly hôn với anh, anh có biết không?!"
"..." Tô Chính Đông nhìn cô.
Anh ta bị cô quát đến ngẩn người ra, có vẻ anh ta bỗng chốc đã tỉnh rượu, anh ta muốn giả vờ không hiểu, nhưng có vẻ như không thể giả vờ không hiểu được.
Cô thật nhẫn tâm khi nói điều đó một cách thẳng thừng và đơn giản như vậy!
"Tôi đã hối hận... Đúng vậy, tôi nói cho em biết! Tôi luôn miệng nói ly hôn với em nhưng trong lòng tôi lại rất hối hận!" Anh ta nhìn vào khuôn mặt cô với vẻ đau khổ: "Dù ngoài miệng có cương quyết nói ly hôn đến đâu, trong lòng tôi cũng cương quyết không muốn từ bỏ và không cam tâm đến dường đó..."
Trâu Niệm nhắm mắt tiêu hóa lời nói của Tô Chính Đông, cô mở mắt ra nhìn anh ta: "Xin anh tỉnh rượu rồi hãy đến nói chuyện này với tôi, bây giờ anh đã say rồi, đều là những lời nói trong lúc say."
Lời nói trong lúc say? Tô Chính Đông cười khẩy, e là chỉ khi say anh ta mới có thể nghiêm túc nói ra những lời chân thật nhất trong lòng mình, chỉ khi say anh ta mới có thể buông bỏ lòng tự ái của mình và đến tìm cô.
Tô Chính Đông tiến lên một bước, mùi rượu và mùi cơ thể đặc biệt của người đàn ông, anh ta không giống với Nguyễn Duật Nghiêu, hoàn toàn không giống, là hai loại đàn ông khác nhau.
Tô Chính Đông nắm lấy tay Trâu Niệm, hai mắt đỏ hoe do uống rượu, anh ta l.i.ế.m đôi môi mỏng, "Em là vợ của tôi, khi tôi cưới em, ý định của tôi là yêu em và chăm sóc em suốt cuộc đời, Trâu Niệm, tôi thực sự không muốn có lỗi với em, tôi từng muốn chỉ mãi yêu em."
"Yêu..." Trâu Niệm nhắc lại câu nói nực cười đó.
Cô ngước đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Chính Đông, "Anh đã từng yêu tôi sao? Nếu tôi không phải bạn gái của Trác Đằng, anh có yêu tôi không? Cái anh gọi là yêu là có ý nghĩa gì? Chỉ vì trả thù Trác Đằng anh mới yêu tôi sao? Anh thật là vất vả quá rồi —— Tôi không biết anh có thù hằn gì với Trác Đằng, tôi cũng không có cơ hội trực tiếp hỏi Trác Đằng nữa, anh ấy chẳng nói với tôi lời nào. Sau này tôi đã biết, anh theo đuổi tôi, anh cướp tôi từ tay anh ấy, lợi dụng việc có thể giảm nhẹ án tù của cha tôi để uy h.i.ế.p tôi, anh đã dùng đủ mọi thủ đoạn, anh đã lợi dụng cha mẹ tôi! Tôi sự rất có thể diện khi có thể khiến Tô nhị thiếu gia vì tôi mà làm rầm rộ như vậy —— "