Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô cúi đầu ăn một hồi lâu, người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt sâu thẳm, Trâu Niệm của lúc này trông thuần khiết hơn so với đêm hôm qua, có lẽ cô nên uống ít rượu lại. Nguyễn Duật Nghiêu chưa từng ghét bất kỳ người phụ nữ nào uống rượu, sau đêm qua, anh bắt đầu ghét Trâu Niệm uống rượu, sau khi uống rượu, cô không phải là con người thật của cô nữa, hoặc giả nói, anh không muốn thừa nhận trong lòng Trâu Niệm có "Trác Đằng" đó.
"Khụ..." Trâu Niệm tạo ra tiếng động bảo Nguyễn Duật Nghiêu đừng nhìn cô nữa, cô rất xấu hổ.
Lúc này, một người phụ nữ trông giống như quản lý đi tới, mỉm cười với Trâu Niệm, người đó đã chào hỏi, khom người nói vào tai Nguyễn Duật Nghiêu vài câu.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Chúc ngon miệng." Nữ quản lý gật đầu với Trâu Niệm rồi bước đi.
"..."
Trâu Niệm lấy làm lạ, làm sao vậy?
Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, bảo Trâu Niệm cứ ngồi đây tự mình dùng bữa trước, anh có người quen đang ở trên lầu nên lên đó chào hỏi, Trâu Niệm phải gọi điện thoại cho anh vào thời điểm thích hợp để anh có thể quay lại nhanh chóng.
"Được, tôi hiểu rồi." Trâu Niệm gật đầu.
Bóng dáng người đàn ông biến mất và đi lên lầu.
Trâu Niệm cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, nhưng anh nói thời điểm thích hợp là bao lâu?
Chán nản, sao cô lại không hỏi anh chứ.
Sau mười lăm phút, Trâu Niệm đã gọi điện, điện thoại đổ chuông mấy hồi thì đầu dây đã cúp máy.
Trâu Niệm không dám gọi lại, cô đã ăn xong, ngồi đếm thời gian, từng phút, từng phút trôi qua, lại mười phút trôi qua, Trâu Niệm lại gọi điện, lần này anh đã bắt máy, anh nói: "... Được, tôi sẽ xuống ngay."
Trâu Niệm: "..." Cô không nói nên lời nhấn nút cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-381.html.]
Chưa đến năm phút, Nguyễn Duật Nghiêu đã trở lại với đôi mắt đỏ ngầu, Trâu Niệm đứng dậy đỡ anh đang có vẻ loạng choạng, cô dìu anh ngồi xuống, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy? Anh đã uống bao nhiêu rồi?"
Nguyễn Duật Nghiêu bóp vào giữa đôi chân màu, dựa vào ghế sofa cau mày nói: "Quên rồi."
"..."
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm ngửi thấy mùi rượu trên người anh, khi ở dưới này dùng bữa với cô, anh đã uống vài ly khi bụng đói, làm sao mà chịu được, Trâu Niệm tiện miệng hỏi: "Trên lầu có nhiều người lắm sao?"
Anh gật đầu, "Bảy tám người bạn."
Trâu Niệm thở dài, có bảy tám người bạn, mỗi người một ly thì sẽ phải uống bảy tám ly... dù chỉ là suy đoán nhưng quả thực anh đã hơi say.
"Đi về nhé?" Trâu Niệm hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, anh không cần trả tiền cho bữa ăn này, lâu lâu thì trợ lý sẽ thanh toán giúp anh một lần, điều này đã trở thành thói quen, anh cũng quen biết với ông chủ của nơi này.
"Anh như vậy có thể lái xe được không?" Trâu Niệm hỏi.
"Không thành vấn đề." Nguyễn Duật Nghiêu cau mày.
Cuối cùng Trâu Niệm cảm thấy không an toàn, cô không muốn sáng mai thức dậy trên mặt báo lại đăng tin xui xẻo về hai người, như là tai nạn xe gì gì đó...
Sau khi người phục vụ nhà hàng giúp gọi xe và dìu Nguyễn Duật Nghiêu lên xe, Trâu Niệm nói lời cảm ơn người phục vụ, người này đã đỏ mặt nói với Trâu Niệm: "Nguyễn tiên sinh là khách quen của chúng tôi, nhưng ít khi uống say, mỗi lần cũng chỉ uống ít rượu, lần này không chỉ uống say mà còn là lần đầu tiên thấy anh ấy ngôi bên cửa sổ chờ hơn cả tiếng đồng hồ."
"Hơn một tiếng đồng hồ cái gì?" Trâu Niệm thấy khó hiểu.
"Anh ấy đã chờ cô đấy..."
Chờ cô, trái tim Trâu Niệm run lên sau khi nghe những lời người phục vụ nói.
Trâu Niệm mỉm cười rồi lên xe.