Trâu Niệm có hơi sốt ruột, nhưng chuyện kẹt xe ở Thành phố B là chuyện xảy ra hằng ngày, có hối thúc cũng chẳng ích gì.
Nguyễn Duật Nghiêu đã gọi điện đến.
"Đến đâu rồi?" anh hỏi.
"Hiện tại đang kẹt xe, xem tình hình có lẽ phải chờ thêm 20 phút nữa." Trâu Niệm nói.
"Không cần vội, tôi cũng đang trên đường."
Trâu Niệm nghe anh nói như vậy cô cũng bớt căng thẳng, cô nghĩ là anh đã đến nơi, bắt người ta chờ đợi thì cũng không tốt, cũng may anh vẫn chưa đến.
Cô ngồi trong xe, chờ đợi.
Một nhà hàng trong thành phố, Nguyễn Duật Nghiêu ngồi đó với vẻ mặt nghiêm nghị, nét mặt thanh tú nhìn ra ngoài đường phố qua cửa sổ kính sát sàn, ánh hoàng hôn chiếu xuống cả thành phố, bao phủ một màu mờ ảo.
Không thể nào nhận rõ được thần sắc của người đàn ông đang hút thuốc là đang mệt mỏi hay đang hưởng thụ.
Nữ phục vụ đứng nhìn từ xa, không dám tiến tới.
Lúc này đây, nét mặt của người đàn ông này vô cùng quyến rũ, nếu được đến gần anh một lúc thì thật đáng cuộc đời, cũng không uổng phí khi đến với thế giới này, sẽ biết được cái gì gọi là đàn ông.
Người phụ nữ được anh lặng lẽ chờ đợi như thế này thật là hạnh phúc.
Hai mươi phút sau, Trâu Niệm đã đến.
"Thật ngại quá, tôi đã đến muộn..." Trâu Niệm thấy khó xử, cuối cùng thì anh vẫn đến trước cô, cô còn tự hỏi liệu mình có may mắn đến trước anh không, như vậy sẽ tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-372.html.]
"Không sao, tôi cũng mới đến thôi."
Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy kéo ghế cho cô, rất lịch thiệp.
Mê Truyện Dịch
Khi anh bước sang kéo ghế, cơ thể anh đứng ngay cạnh Trâu Niệm, vừa quay đầu sang Trâu Niệm đã ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người anh, ngược lại mùi trên cơ thể cô lúc này rất khó chịu, cô còn đang bị ám mùi khí thải thoang thoảng trong xe taxi, Trâu Niệm khá lúng túng, cô ngước mắt lên, mong là anh sẽ không cảm thấy cô làm anh mất mặt.
"Tôi vào nhà vệ sinh một lát." Trâu Niệm đứng dậy.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
Trâu Niệm đứng dậy rời đi, cô rửa tay rửa mặt, bị kẹt xe cộng thêm mùi khí thải trên đường khiến cả người cô cảm thấy khó chịu, tuy cô không quá chú trọng đến ngoại hình nhưng khi dùng bữa với Nguyễn Duật Nghiêu cũng phải giữ mức tôn trọng tối thiểu.
Như đã giao kèo với nhau, tôn trọng nhau như khách, là bạn bè.
Sau khi cô chỉnh trang lại, tóc Trâu Niệm vẫn còn hơi ướt, cô bước ra ngoài, thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít ra trên mặt cô còn nở nụ cười tự tin, khóe miệng cong lên tự nhiên.
Nguyễn Duật Nghiêu bắt chéo chân, thân hình người đàn ông bên dưới bộ vest tối màu, anh hơi dựa người ra sau, chăm chú nhìn Trâu Niệm đi tới với vẻ hứng thú và thưởng thức, không hề mang vẻ ngả ngớn hay thô lỗ.
Trâu Niệm ngồi xuống, anh đẩy thực đơn qua: "Cô xem muốn ăn gì."
"Giống anh đi." Trâu Niệm đẩy thực đơn lại, nói.
Cô chưa từng đến nhà hàng này nhưng cô biết nhà hàng này có giá rất cao, là nơi mà những người sành điệu hay lui tới, những chiếc xe đậu trước cửa nhà hàng không có chiếc xe nào là rẻ cả. Đoán chừng chỉ có mỗi mình cô ngồi taxi đến đây, nhưng lại gặp gỡ người nổi tiếng có địa vị, được mọi người ngưỡng mộ ở Thành phố B là Nguyễn Duật Nghiêu
Khi gọi món ăn, cô không muốn nói "gì cũng được" nên đã chọn giống anh cho xong.
Trâu Niệm đến nơi như thế này thật ra không phải để ăn mà đi với anh cho có bạn, kiểu đàn ông này chắc chắn sẽ không đến những nhà hàng bình thường.
Nguyễn Duật Nghiêu gọi vài món cho hai người, nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu nói 'vâng', khi đi người đó còn nhìn Trâu Niệm thêm vài cái.