Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 34:2

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:09:20
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ưm, ngứa quá…” Trong ý thức hỗn loạn, Trâu Niệm vặn vẹo thân thể loã lồ. Thân thể trắng nõn của cô lộ ra ngoài không khí. Trên giường lớn của Nguyễn Duật Nghiêu, anh đã xuống khỏi người cô, nghiêng người đỡ lấy thân thể cô, ôm lấy cơ thể thơm tho mềm mại của cô, hôn n.g.ự.c cô. Bộ n.g.ự.c cô đầy đặn với những đường cong vô cùng đẹp đẽ. Khi cô thở hổn hển, chúng rung lên, vô cùng mỹ cảm trong mắt anh, làm đau mắt anh, làm bừng ngọn lửa trong anh.

Môi lưỡi anh dính lên bộ n.g.ự.c đầy cám dỗ của cô, l.i.ế.m láp quầng v.ú màu hồng trên n.g.ự.c cô, lưỡi anh ở trên đó, quay từng vòng tròn cho đến khi núm v.ú màu hồng trở nên cứng ngắc, anh dùng cả môi mút lấy, đói khát nuốt lấy vẻ đẹp bên trên.

Tay kia của anh đang xoa bóp bên n.g.ự.c còn lại của cô.

Nguyễn Duật Nghiêu vừa hôn cô, vừa cởi bộ vest và áo sơ mi trên người mình rồi ném hết xuống sàn, tạo thành một đống bừa bộn trong phòng ngủ.

Quần lót nam của anh cũng tùy tiện bị anh ném xuống đất, trộn lẫn với quần áo của Trâu Niệm.

Một khung cảnh ái muội và dâm dục kích thích thần kinh người khác.

Trâu Niệm dùng hai tay ôm lấy cổ anh, dáng vẻ mềm mại như không xương, khiến đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô của Nguyễn Duật Nghiêu gần như tan chảy.

Anh âu yếm hôn cô. Cái miệng nhỏ nhắn của Trâu Niệm hít thở không khí nóng bỏng, được anh hôn cuồng nhiệt, tiếng thở dốc của cô càng rõ ràng hơn. Nhiệt độ trong phòng ngủ ngày càng tăng, vì say rượu nên cô thở dốc không chút kiêng dè, thậm chí còn không hề ngại ngùng.

Nguyễn Duật Nghiêu nắm lấy thân dưới của anh, nó cứng như thanh sắt, không nhéo được nữa, anh vô cùng muốn cô, nhưng anh muốn trêu đùa thêm lúc nữa, trân trọng cơ hội hiếm có này.

Tiếng thở hổn hển của Trâu Niệm văng vẳng bên tai anh, mỗi lúc một mạnh hơn, giống như đang khen “Anh thật giỏi…” “Muốn em đi…”, kích thích cơ thể anh, vì vậy, anh càng hưng phấn.

Anh nắm bàn tay của Trâu Niệm để cô sờ lên đầu vật cứng rắn của mình. Ngón tay của Trâu Niệm vuốt lên vuốt xuống, phần trên nóng bỏng cứng rắn của vật cứng tiết ra một chút ái dịch.

Loại khoái cảm đột ngột này khiến Nguyễn Duật Nghiêu thở gấp nặng nề.

Trâu Niệm dán lên người anh, khát khao nhiều hơn, cái miệng nhỏ và lưỡi cô l.i.ế.m lên khuôn n.g.ự.c kiên cố của anh.

Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu, môi anh dán vào tai cô, ấm áp nói, “Kỹ thuật của miệng nhỏ thật giỏi, sau này, thử xem…”

Trâu Niệm hoàn toàn không biết gì, chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng trống rỗng, rất ngứa.

Cơ thể của Nguyễn Duật Nghiêu là cơ thể nhất đẳng của người đàn ông ba mươi sáu tuổi, bởi vì mỗi ngày đều không ngừng tập luyện nên rất săn chắc và khoẻ khoắn. Ngón tay của cô sờ lên, tham lam muốn một cái ôm mạnh mẽ, muốn cơ thể của anh, muốn nhiều hơn nữa hoặc là muốn tình yêu ấm áp và cuồng nhiệt.

Hai người hôn nhau, Nguyễn Duật Nghiêu muốn mật ngọt trong miệng cô, tham lam hút lấy, ngón tay anh vươn xuống phía dưới cô, chạm vào nơi ẩm ướt thần bí. Ngón tay anh tùy ý di chuyển ở chỗ đó, chất lỏng nhớp nháp dính vào tay anh. Ngón tay anh chuyển động qua lại, Trâu Niệm cau mày, bị anh hôn đến mức sắp ngạt thở, không thể thở bình thường được nữa.

Cô hoàn toàn không thể kìm nén được tiếng rên rỉ, trên trán cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Mùi hương nữ tính này khiến người đàn ông gần như không nhịn được.

Ngón tay của anh chậm rãi trượt vào trong cơ thể cô, có lẽ cô cũng cảm nhận được sự kích thích, nên rất nhanh, một luồng nhiệt nóng chảy xuống ngón tay đang đưa vào của anh. Cô muốn tận hưởng cảm giác cao trào mà Nguyễn Duật Nghiêu mang lại.

Tiếng thở dốc dần dần lắng xuống, ngón tay của Nguyễn Duật Nghiêu lại di chuyển vào trong. Trâu Niệm nhanh chóng bám lấy bờ vai rộng rắn chắc của anh, cô rên rỉ, tìm đến môi anh, hôn lên môi anh.

Thân thể của Nguyễn Duật Nghiêu nóng bỏng, nhưng cô lại tận hưởng khoái cảm kỳ lạ do anh mang đến cho mình. Giọng nam khàn khàn đặc trưng của anh nhuốm màu dục vọng, vang vọng trong tai Trâu Niệm: “Tôi muốn cô như thế này, cô thấy rất thoải mái đúng không…”

Vừa nói, môi Nguyễn Duật Nghiêu đã ngậm lấy núm v.ú đã lâu không được anh chạm vào của cô. Núm v.ú lại trở thành màu hồng nhạt, rất mềm mại, không còn cứng nữa. Sau khi bị lưỡi anh l.i.ế.m một lúc, nó lại cứng lại.

Anh yêu cơ thể và mùi hương của người phụ nữ này c.h.ế.t mất.

Trâu Niệm vòng tay qua cổ anh, dán vào n.g.ự.c anh, dường như khoái cảm do ngón tay anh mang lại khiến cô muốn nhiều hơn, cảm thấy trống rỗng hơn.

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô sờ vào phần thân dưới cứng rắn của anh, cô cũng cọ xát cơ thể mình vào người anh, hy vọng anh có thể cho cô cái đó, đi vào trong cô, cô muốn cơ thể anh.

"Lập tức cho em..." Nguyễn Duật Nghiêu xoay người đè lên người cô, phần thân dưới nóng rực áp lên chỗ đó của cô. Anh thở dốc nặng nề, ý loạn tình mê hôn cô, tay anh vuốt ve làn da mỏng manh của cô. Khi môi răng hai người rời nhau, Trâu Niệm cảm thấy không thể chịu nổi, động tình lẩm bẩm một tiếng: "Trác Đằng..."

Chương 35.1

Nghe thấy hai chữ "Trác Đằng" này, toàn thân anh trở nên cứng ngắc.

Bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt trên m.ô.n.g cô, ngón tay khẽ động, đôi mắt nhiễm đầy dục vọng thêm mấy phần thâm sâu và âm trầm. Anh thở hổn hển, ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, người cô gọi tên vậy mà lại là "Trác Đằng".

"Cô nhìn cho rõ, tôi là ai…" Nguyễn Duật Nghiêu nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên vai mình của cô xuống, ấn xuống giường, nhíu chặt lông mày hỏi cô!

Nhưng Trâu Niệm đã uống say, cảm nhận được sự đau đớn trên cổ tay, cô cau mày giãy dụa: "Bỏ tôi ra, Trác Đằng... anh làm tôi đau quá... a..."

Lời nói lộn xộn, từng tiếng nỉ non không thành câu phát ra từ miệng của Trâu Niệm đang say rượu.

Trác Đằng, trong lòng cô, người đàn ông mà cô yêu tha thiết tên Trác Đằng!

Sự nhiệt tình của cô là dành cho người đàn ông tên Trác Đằng, chứ không phải là anh.

Nguyễn Duật Nghiêu biết Trác Đằng là mối tình đầu của cô. Anh đã biết từ lâu, nhưng chuyện này đã qua lâu như vậy, vậy mà cô vẫn còn nhớ mãi không quên với Trác Đằng. Anh nên vỗ tay khen ngợi sự chung tình của cô sao?

Giờ phút này, người đàn ông đang nằm trên người cô, người chân thực từng muốn cô ngay trong phòng khách sạn là anh, họ Nguyễn, tên Duật Nghiêu, không phải Trác Đằng!

Thân dưới căng cứng nóng rực vẫn còn muốn cô, nhưng trong nháy mắt, anh lại thất vọng cực độ với người phụ nữ dưới thân mình.

Anh đứng dậy, kéo chăn phủ lên thân thể trần trụi của Trâu Niệm rồi bước ra ngoài với cơ thể để trần đầy vẻ nam tính, bóng người trong phòng ngủ mờ dần. Anh đi vào phòng tắm, nắm lấy dương vật đang cương cứng sưng tấy đến đau đớn, cơ bụng dưới của anh căng cứng, khoái cảm xông thẳng lên đại não, vuốt ve chậm rãi đến dồn dập mấy lần, một chất lỏng màu trắng b.ắ.n ra từ nơi thô to căng cứng của anh.

Dòng nước ấm giội lên người, Nguyễn Duật Nghiêu ngẩng đầu lên, nhíu mày đứng dưới vòi hoa sen hồi lâu. Anh vốn cho rằng câu nói "nhớ anh" trong miệng cô là đang thổ lộ với anh, lời nói khi say rượu chắc chắn là thật.

Nhưng hết lần này đến lần khác, người đàn ông đó lại không phải là anh, anh lại đang có ý đồ chiếm lấy cô một lần nữa.

Xin lỗi, là anh tự mình đa tình.

Sau khi tắm xong, cơ thể anh thoải mái hơn nhiều, nhưng khoái cảm khi tự mình giải quyết vẫn không thể so sánh được với khoái cảm mãnh liệt khi l.à.m t.ì.n.h cùng phụ nữ.

Nguyễn Duật Nghiêu đứng bên cạnh giường, lau khô người mình, cũng cẩn thận xoa lên vật nào đó vẫn đang ngẩng đầu như cũ.

Trâu Niệm cuộn tròn trong chăn, đoán chừng là đã ngủ thiếp đi.

Anh đi ra ngoài, nửa thân dưới đang được quấn lại bằng khăn tắm, đi lấy đồ ngủ mùa hè màu đậm, sau đó đi ra sân thượng hút một điếu thuốc. Phun ra một làn khói thật mỏng, anh nhíu mày nhìn cảnh đêm, l.i.ế.m môi một cái.

Sau mười mấy phút, Nguyễn Duật Nghiêu đi vào phòng ngủ, kiên nhẫn lại cẩn thận rửa sạch những dấu vết trên cơ thể Trâu Niệm sau khi mập mờ qua đi. Anh giúp cô mặc quần áo, anh có hơi không ứng phó được, đặc biệt là đồ lót của phụ nữ, cởi ra thì dễ, mặc vào, anh lại cảm thấy rất rườm rà.

Sửa sang cho Trâu Niệm xong, cũng dọn dẹp mọi thứ trên giường, để cô nằm ở vị trí thoải mái, anh không mở điều hòa trong phòng ngủ mà đi mở cửa sổ, sau đó kéo rèm cửa lại. Nguyễn Duật Nghiêu lấy một cái gối đầu, lại tìm được một cái chăn mỏng trong tủ, anh đóng cửa phòng ngủ lại, mở điều hòa trong phòng khách, một mình ngủ trên sô pha.

Người đàn ông đã tiêu hao tinh lực, không có cơ hội tiêu hao thể lực, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu vẫn coi như có thể ngủ được.

Sáng sớm gió nhẹ thổi vào từ khe hở rèm cửa, Trâu Niệm xoa trán tỉnh lại.

Khẽ nhích người, thân dưới có hơi khác thường, cô bỗng mở mắt, rèm cửa với màu sắc xa lạ, nhưng trong đầu lại ong lên một tiếng, trong nháy mắt cô mới kịp phản ứng.

Chương 35.2

Mê Truyện Dịch

Dường như là cùng lúc, cô nhớ lại tối qua mình ở cùng với Nguyễn Duật Nghiêu, sau đó, hình như là đau đầu, say đến không có tri giác. Trong ấn tượng của cô, tối qua mơ hồ, chính xác là Nguyễn Duật Nghiêu đã ở bên cạnh cô. Đây cũng là chung cư của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm đã đến đây mấy lần, đứng ở phòng khách, có thể nhìn thấy một góc phòng ngủ của anh.

Cảm giác khác thường ở thân dưới, cô không dám động đậy, cẩn thận cảm nhận một lát, lại không phải rất rõ ràng, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cô cúi đầu, quần áo của mình vẫn nguyên vẹn mặc trên người, Trâu Niệm không biết Nguyễn Duật Nghiêu có ở nhà hay không, cô xuống giường, trực tiếp đi đến nhà vệ sinh soi gương, người trong gương có quầng thâm mắt, sắc mặt tái nhợt, không quá xinh đẹp, mỗi lần sau khi uống rượu xong, cô đều sẽ như vậy, cũng là chuyện bình thường.

Tóc hơi rối, ngủ một đêm, đã uống say thì tướng ngủ chắc cũng không tốt đẹp lắm, đoán chừng là làm loạn ở trên giường.

Cô không chắc chắn đã xảy ra chuyện gì hay không, cơ thể hơi động đậy một chút, thật ra cảm giác đã không còn nữa, mỏi lưng đau chân có lẽ là do tác dụng của rượu.

Nguyễn Duật Nghiêu không giải thích gì với cô, người cũng không ở đây, nói vậy, có lẽ là không có xảy ra gì cả.

Trâu Niệm thở ra một hơi, yên tâm rồi.

Anh dùng ngón tay mang đến cho cô một lần khoái cảm, vả lại động tác lại dịu dàng, cho nên không có bất cứ cảm giác gì sau sự việc đó tồn tại trên người Trâu Niệm.

Cô súc miệng xong, liền có tiếng gõ cửa.

"Khụ..." Trâu Niệm đang rửa tay, bị dọa không nhẹ, sẽ không phải là Nguyễn Duật Nghiêu quay lại đấy chứ.

Lúc cô súc miệng, không có sử dụng bất cứ đồ dùng gì của anh, chỉ là trực tiếp dùng tay để hứng nước.

"Em yêu, em thật có bản lĩnh nha!" Hướng Dương.

Trâu Niệm giật nảy mình.

"Sao chị lại đến đây?"

Hướng Dương đi vào, cô ấy đóng cửa lại, kéo cô ra phòng khách, đặt cái túi siêu thị trong tay xuống, nhìn chung cư đến không chớp mắt, phát ra tiếng thán phục: "Người đàn ông có phẩm chất, nhà ở cũng có khác, sạch sẽ, gọn gàng, trang nhã, đây mới là điểm chín chắn của một người đàn ông, không thích những thứ màu sắc sặc sỡ."

"Bình thường thôi." Kỳ thật Trâu Niệm cũng tán đồng, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi mà nói.

Cô cầm lấy đồ dùng rửa mặt mà Hướng Dương mua cho cô, nghi hoặc: "Sao chị lại biết em ở chỗ anh ta? Còn mua đồ đem đến cho em, lẽ nào chị gọi điện thoại cho em, là anh ta nghe máy?"

"Đoán đúng rồi..." Hướng Dương vỗ tay một cái: "Anh ta sợ em còn đang ngủ, không mở cửa, bảo chị đến công ty của anh ta lấy thẻ thang máy và chìa khóa cửa. Chị thử gõ cửa, vậy mà em đã tỉnh rồi. Đêm qua... có mệt không hả."

"Hứ..." Trâu Niệm im lặng, đi vào nhà vệ sinh, vừa rửa mặt vừa nói: "Chị đừng nghĩ nhiều, em và anh ta không có gì hết, chỉ là đêm qua em uống nhiều quá, không có nơi để đi mà thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-342.html.]

"Cô nam quả nữ, không có xảy ra chuyện gì... quỷ mới tin!"

Hướng Dương trừng mắt liếc nhìn Trâu Niệm, tầm mắt quan sát chung cư nơi người đàn ông độc thân ở, trên bồn rửa mặt, mấy thứ sản phẩm đơn giản dành cho nam như đồ dùng cạo râu, sữa rửa mặt, đồ dùng tắm rửa.

Lại nhìn phòng ngủ của Nguyễn Duật Nghiêu, phòng sách và màu sắc chủ đạo của cả chung cư, vịn lấy khung cửa vẻ mặt mê đắm cảm thán nói: "Thật là một người có gu thẩm mỹ."

Trâu Niệm rửa mặt, ngẩng đầu nói: "Chị nha, đủ rồi, đừng có mà si mê như vậy. Sao em không thấy anh ta có chỗ nào là có gu thẩm mỹ vậy, những đồ vật này có lẽ không phải trang nhã, mà anh ta vốn là người bình thường, bởi vì Nguyễn Duật Nghiêu giàu có, nên chị mới xem bình thường là trang nhã. Năm đó Trác Đằng còn trang nhã hơn, chị vẫn không khách sáo mà nói anh ấy là nhân vật không có gu thẩm mỹ điển hình..."

Chương 35.3

"Không giống nhau mà." Hướng Dương giải thích: "Thật ra Nguyễn Duật Nghiêu thật sự rất có gu, phong cách nhà ở và cách ăn mặc của anh ta cũng ra dáng quý ông phong độ. Chủ yếu là loại phụ nữ mà anh ta thích, anh ta thích kiểu phụ nữ như em, không trang điểm lộng lẫy giống như chị, nói rõ con người anh ta cũng không tệ."

Trâu Niệm ra khỏi nhà vệ sinh, không nói thêm gì. Hướng Dương cái người này, khi mới bước chân ra xã hội, đã trở thành như vậy, bắt đầu ăn mặc khoa trương, diễm lệ, trang điểm cũng rất xinh đẹp.

Lúc đó Hướng Dương rất chật vật tìm kiếm trong chỗ làm việc, phát hiện người phụ nữ không có chống lưng muốn vượt trội rất khó. Cách đơn giản nhất, thử nghiệm lần nào cũng đúng chính là dựa vào người đàn ông có tiền có thế, cho dù chỉ là người có thế lực trong công ty nhỏ bé này.

Nhưng Hướng Dương thông minh, miệng lưỡi trơn tru, nắm vững trình độ mập mờ vừa đủ, vẫn chưa từng thất bại một lần. Xoay mấy người đàn ông đó vòng vòng, cô ấy có được thứ mình muốn, cuối cùng đám đàn ông lại chưa từng có được cô ấy, đã mất đi giá trị lợi dụng. Về điểm này, không có mấy người phụ nữ có thể làm được, bình thường khi lợi dụng một người đàn ông nào đó, phải bỏ ra thứ gì đó thực tế trên thân thể để lấy lòng.

Hướng Dương cũng bị ép đến không có cách nào, mấy lần bí quá hóa liều, suýt chút không tính kế được đám đàn ông đó, bị người ta ăn mất.

Phàm là những cô gái tiếp xúc với Hướng Dương, xin lời khuyên về những vấn đề ở chỗ làm, Hướng Dương đều sẽ không dạy họ giống như cô ấy, bởi vì việc đó quá nguy hiểm, cũng không phải là con đường khôn ngoan, nên thực tế và nghiêm túc thì phải thực tế và nghiêm túc để làm.

Hướng Dương tự biết, tình huống của mình rất đặc thù, cần phải làm như vậy, cũng bắt buộc phải làm như vậy. Nếu như không cẩn thận mà sa ngã, cũng không cứu nổi.

Bản chất con người không hề xấu, cho nên Trâu Niệm và cô ấy là bạn bè tốt nhất, biết sâu trong lòng Hướng Dương là như thế nào, không hề giống với vẻ ngoài.

Đối với đánh giá của Hướng Dương về Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm chỉ mỉm cười, không nói gì. Nguyễn Duật Nghiêu chỉ thích một mình cô sao, cũng không phải, Trương Chương, hoặc là người phụ nữ khác, không phải Trâu Niệm đưa tới, người khác cũng sẽ đưa tới, sắc đẹp cũng không kém, đoán chừng có rất nhiều, cũng lọt vào mắt anh.

Cô thay quần áo mới mà Hướng Dương đem đến, cùng Hướng Dương rời khỏi chung cư này.

Còn có một ít thời gian, hai người lái xe tìm một nơi để ăn bữa sáng đơn giản.

Sau khi ăn sáng xong, lúc đi ra xe, Hướng Dương đưa chìa khóa cho Trâu Niệm: "Cái này em đi trả đi..."

"Em làm sao trả?" Trâu Niệm cạn lời.

Cô luôn lo lắng, ngộ nhỡ cô đi trả chìa khóa, Nguyễn Duật Nghiêu cho rằng cô cố ý tiếp xúc anh thì làm sao bây giờ. Loại hiểu lầm mập mờ này có thể ít một lần thì ít một lần đi.

"Em không đi trả thì ai đi chứ, chị không có cách nào đi trả chìa khóa... Nếu như không phải là em, chị nào có cơ hội quen biết anh ta chứ, hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn chị, rõ ràng là đang nhìn một người xa lạ. Nếu như không phải là chị quen biết em, là chị em tốt với em, đoán chừng anh ta còn không thèm nhìn lấy một lần liền làm thịt chị rồi..."

Khoa trương quá rồi.

Cô đưa tay cầm lấy chìa khóa chung cư của Nguyễn Duật Nghiêu, siết chặt, cuối cùng cất vào trong túi xách của mình. Trâu Niệm rất đau đầu, đang suy nghĩ phải trả như thế nào.

Đêm nay, lúc anh về nhà, sẽ dùng đến nhỉ.

Hai người cùng nhau đến công ty, suýt chút nữa đã đến trễ rồi.

Trâu Niệm và Hướng Dương cùng vào công ty, vừa vặn nhìn thấy Tô Tư đứng ở cửa thang máy, giày đế bằng, cũng không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ.

"Cũng rất biết suy nghĩ cho đứa nhỏ nha." Hướng Dương vừa đi lên phía trước, vừa nói với Trâu Niệm.

Chương 36.1

Cũng không nói gì, cùng nhau đứng ở đó đợi thang máy. Tô Tư liếc mắt nhìn thấy hai người phụ nữ này, cô ta khoanh tay, cánh tay tinh tế trắng nõn xách một cái túi hiệu màu vàng nhạt. Cô ta khẽ động khóe môi, nói lời châm biếm: "Mỗi một người trong công ty đều biết cô là vợ của thiếu gia của công ty, Tô Chính Đông. Nhãn hiệu quần áo mà cô mặc trên người còn không đắt tiền bằng bạn thân của cô. Người biết thì không nói, người không biết, haha... còn cho rằng người bạn thân này của cô ngoại tình với Thiếu Đông đấy. Ăn mặc phô trương như vậy..."

Hướng Dương với tư thái xinh đẹp lắc lắc chiếc túi xách đắt tiền trong tay, giẫm lên giày cao gót, tiến lên trước một bước đứng trước mặt Tô Tư, nói lời mỉa mai: "Nếu như không phục, cô cũng đi ngoại tình với thiếu gia của Hồng Viễn đi... ồ, sao tôi lại quên rồi, cô là em gái nuôi của anh ta mà, nếu như bị người khác biết được, há chẳng phải là l.o.ạ.n l.u.â.n hay sao? Cười đến rụng răng..."

"Cô..." Tô Tư tức giận.

"Tôi cái gì mà tôi?" Hướng dương trừng mắt với cô ta, sau đó, liếc thấy quý công tử kia đang bước nhanh vào công ty, không phải Tô Chính Đông thì là ai. Hướng Dương cười lạnh nói với người đang đến: "Phó tổng Tô, em gái nuôi của anh hỏi tôi, có phải là ngoại tình với anh hay không, đây là như thế nào vậy? Một người vợ cả như Trâu Niệm cũng không tra hỏi, Tô Tư đáng là gì? Tôi với anh từng ngoại tình sao? Là chuyện khi nào, tại sao tôi lại không biết vậy?"

"Tôi... ý của tôi là..." Tô Tư có ý giải thích, nhưng giải thích tới lui, phát hiện mình không nói được gì cả, lại tính sai một lần.

Ánh mắt của Tô Chính Đông rất lạnh lẽo nhìn sang Tô tư, mà Tô Tư lại đầy chột dạ.

Hướng Dương tiếp tục nói: "Đừng nha, nhìn cái gì mà nhìn, giải thích rõ ràng đi, anh chính là chồng của bạn thân tôi, làm cho tôi và bạn thân hiểu lầm không hay lắm đâu, đến đây, nói rõ trước mặt đi."

Tô Chính Đông nhìn Trâu Niệm, lực chú ý của anh ta đều ở trên người Trâu Niệm.

Trâu Niệm vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói chuyện, rất nhanh anh ta sẽ không phải là chồng hợp pháp của cô nữa rồi. Chỉ là Tô Tư quả thật quá đáng, cái gì cũng nói chơi được, châm chọc người khác lại không có IQ, cái giá của sự châm chọc lẽ ra cô ta nên tự mình nhận lấy, chịu đựng sự sỉ nhục cũng không đáng để người khác thương hại!

Lời này của Hướng Dương không có ý khác, chỉ đơn giản là vì làm khó Tô Tư mà thôi.

Thang máy đã đến, Trâu Niệm đi vào, cô gọi Hướng Dương vào cùng.

Hướng Dương gật đầu, nói với Tô Tư: "Lần sau đừng nói lung tung, có biết chưa. Đây là công ty, tôi là đồng nghiệp của cô, nếu như là ngoài đường, tôi sẽ không khách sáo mà xé nát miệng của cô."

Tô Tư không phục ngước mắt nhìn, trừng mắt với Hướng Dương trong thang máy. Hướng Dương liếc nhìn, ánh mắt ghét bỏ giống như nhìn một con ruồi mà nhìn Tô Tư, cho đến khi cửa thang máy khép lại.

"Cô ra ngoài với tôi." Tô Chính Đông kéo Tô Tư.

Tô Tư giãy dụa nói: "Anh kéo em làm gì, em phải đi làm, em sắp trễ rồi!"

Tô Tư căng thẳng, sợ hãi, cô ta sợ cơ thể mình xuất hiện vấn đề. Gần đây Tô Chính Đông không dịu dàng, đối đãi với phụ nữ cũng vậy. Hơn nữa anh ta không thích đứa con này, trước nay đều không thích con nít.

"Chính Đông, em xin anh..." Tô Tư hoảng sợ đến sắp khóc.

Tô Chính Đông quay đầu lại, nắm lấy cổ tay Tô Tư, sắc mặt lạnh đi, gằn từng chữ nói: "Tô Tư, tôi không cần cô sinh con cho tôi. Hiện tại tôi cũng không muốn có con, chúng ta không thể nào, mãi mãi... cũng không thể nào! Cô đừng ép tôi, nếu không tôi sẽ không niệm tình xưa của chúng ta đâu!"

"Anh còn biết chúng ta có tình xưa sao?" Tô Tư nước mắt lưng tròng: "Lúc trước anh thích em, anh quên rồi sao? Anh nói, sau khi lớn lên anh sẽ lấy em làm vợ, anh đã từng nói như vậy!" Lúc kích động, Tô Tư gần như hét lên, nước mắt phút chốc vì đau lòng mà chảy ra.

Cổ tay tinh tế bị nắm rất đau, rất đau.

Chương 36.2

Rất nhiều người nhìn về phía đôi anh em không ruột thịt này, dường như chỉ nghe thấy bốn chữ "Anh đã từng nói". Nhưng cảm xúc và nước mắt của Tô tư làm người khác cảm thấy sự việc không tầm thường.

Tô Chính Đông nhìn cửa công ty, một chiếc xe chậm rãi chạy đến, là tài xế lái xe, người ngồi bên trong có lẽ là mẹ anh ta.

Sợ mẹ nhìn thấy, Tô Chính Dông kìm nén sự tức giận, cắn răng nghiến lợi, hung hăng phất tay Tô Tư, nhanh chóng rời khỏi. Cả người Tô Tư ngã về phía sau, dù cho có đồ vật đỡ lấy, rốt cuộc cũng ngã trên mặt đất.

Nhờ có đồ vật nên m.ô.n.g cô ta chạm đất không quá mạnh, hơi đau nhói, cô ta sợ hãi che bụng dưới, hít sâu... vẫn may, không có cảm giác đau đớn đặc biệt, về mặt này cô ta không có bất kỳ kinh nghiệm gì, cho nên hết sức cẩn thận,

Nhìn thấy mẹ nuôi xuống xe, Tô Tư vội vàng lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy.

Người trong công ty thực sự không hiểu rõ người một nhà này đang xảy ra chuyện gì. Lúc ở cửa thang máy, người một nhà đang nói chuyện, bầu không khí cũng không tốt lắm, cả công ty ngoại trừ Hướng Dương không có mấy người dám vào cùng.

Trịnh Lan xuống xe, đi vào công ty Hồng Viễn, không hề nhìn thấy Tô Tư đang trốn ở một bên, trực tiếp đi vào thang máy.

Tô Tư đang trốn cũng đi ra, trong lòng vô cùng lo lắng, muốn mẹ nuôi trở thành mẹ chồng, đoán chừng rất khó khăn. Trừ khi cô ta và đứa con trong bụng có được sự thừa nhận của Tô Chính Đông trước. Đứa con trai này thuyết phục mẹ mới có tia hy vọng. Hoặc là, một mình cô ta sinh con ra, cho dù xảy ra chuyện gì, cô ta đều là mẹ của con của Tô Chính Đông, mẹ của cháu nội của Trịnh Lan, là sự thật không thể thay đổi được.

Nhưng đồng thời cũng cần có dũng khí, vứt bỏ người bạn trai làm nhân viên công chức có tiền đồ tốt, chuẩn bị cả đời này cũng không thể bước vào cửa lớn nhà họ Tô!

Tô Tư sửa sang dáng vẻ của mình một chút, cảm thấy hài lòng rồi mới bước vào thang máy. Nhưng mới đi được mấy bước mà thôi, bụng dưới đột nhiên co rút hai cái, cô ta bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, cau mày cảm nhận một lát, lại đau mấy lần, đau đớn tê dại giống như bị chuột rút.

Cô ta ôm bụng, mặt Tô Tư trắng bệch dọa người, đi về phía nhà vệ sinh ở lầu một: "Nhường một chút." Cô đẩy hai nhân viên vệ sinh trong nhà vệ sinh ra.

Cô ta đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, cảm thấy hình như mình đang chảy máu, có thể cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra.

Cô ta hy vọng là vấn đề phụ khoa, mà không phải là vấn đề của đứa bé!

Mấy phút sau, nhân viên vệ sinh của nhà vệ sinh bị cô ta đẩy ra lần nữa, Tô Tư vội vàng ra khỏi cao ốc, cũng không dám đi quá nhanh.

Cô ta lái xe thẳng đến bệnh viện, trên đường cô ta gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý nhanh chóng bắt xe đưa túi xách của cô ta đến bệnh viện nào đó...

"Tôi không biết túi xách của cô để ở đâu." Trợ lý nhỏ giọng nói, hơi sợ hãi.

"Trên bàn làm việc của tôi, đần độn... đi lấy đi..." Nói xong, đập mạnh điện thoại vào vô lăng.

Cô ta không có thời gian lên lầu, giày vò từng giây từng phút làm cô ta sợ hãi.

Trâu Niệm cuối cùng cũng làm xong công việc trong tay, ngẩng đầu lên mới nhớ lại, cả buổi sáng đều không gặp Tô Tư ở tầng lầu này, không phải là không đi làm chứ.

Lúc đến phòng trà nước, đụng phải trợ lý của Tô Tư, Trâu Niệm tùy tiện hỏi một câu: "Tô Tư đâu? Không đi làm sao?"

"Hình như là cơ thể không khỏe, đi bệnh viện rồi, vẫn chưa trở về." Trợ lý cẩn thận nói.

"Ồ." Trâu Niệm mỉm cười, gật đầu.

Trợ lý pha cà phê xong, lễ phép gật đầu với Trâu Niệm, sau đó đi ra ngoài.

Trâu Niệm uống một ngụm trà hoa hồng, vị cũng được, Hướng Dương cho cô một hộp, nếu không uống thì lãng phí quá. Chỉ là cô đang suy nghĩ, cơ thể Tô Tư không thoải mái? Tại sao đột nhiên cơ thể lại không thoải mái chứ?

Loading...