Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Duật Nghiêu không phải là một tên công tử chỉ biết ăn chơi, anh 36 tuổi, chững chạc trưởng thành, lần đầu tiên gặp mặt, cô không thể chấp nhận được dáng vẻ thâm sâu khó lường của anh. Cách thức theo đuổi của anh là thẳng thắn, trực tiếp theo đuổi cô, và nhanh chóng lên giường với mục tiêu anh đang theo đuổi, những việc này đều khiến Trâu Niệm không chấp nhận nổi. Nhưng quen nhau được một thời gian dài, cô thấy anh bộc trực như vậy chính là một cách để anh thể hiện tình yêu to lớn, không phải là anh sẽ lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào. Anh rất dè dặt với những người phụ nữ khác, chỉ với người con gái mà anh thích, mà anh có tình cảm thì mới phát động cuộc tấn công công khai, nồng nàn, lãng mạn.
Trâu Niệm từng hỏi anh: “Sao anh nóng lòng muốn lên giường như vậy, lỡ sau này anh phát hiện ra anh không yêu em thì sao?”
“Không có, trước khi lên giường với nhau anh đã quan sát kĩ rồi, chỉ cần bản thân em không xảy ra vấn đề như phát hiện ra em là nam giới sau khi quan hệ, thì anh chắc chắn sẽ không làm em thất vọng." Anh quả quyết và thoải mái trả lời cô.
Nghĩ đến những điều đó, Trâu Niệm cười vui vẻ.
Những ngày tháng bên nhau, có vui có buồn, có những chuyện khó khăn, Trâu Niệm không muốn nói với mẹ, lo lắng mẹ cô sẽ suy nghĩ quá nhiều, bà ấy sẽ cho rằng đang phàn nàn về cuộc sống mình phải trải qua quá mệt mỏi, cô sợ mẹ nghĩ rằng, con gái không thích mình, căn bệnh hiểm nghèo này của bà ấy trở thành gánh nặng của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2995.html.]
...Cô thật sự không có suy nghĩ như vậy, chưa bao giờ ghét bỏ bà.
…
Mê Truyện Dịch
Nhìn thấy con gái khóc, mẹ Trâu cảm thấy lòng mình đau như d.a.o cứa.
"Mẹ biết con luôn đau khổ, con đã phải chịu đựng rất nhiều vì cha mẹ, cưới Tô Chính Đông, cùng Trác Đằng chia tay, tất cả đều là vì mẹ và cha con." Mẹ Trâu nhìn con gái, ánh mắt không cảm xúc nói: “Mẹ không muốn can thiệp vào chuyện tình yêu và hôn nhân của con, nếu con tìm được người tốt để gả, mẹ cũng sẽ vui vẻ! Mẹ hy vọng con có thể có một mái ấm gia đình tốt. Con ly hôn với Tô Chính Đông rồi, chúng ta khó tìm được người phù hợp, cũng không thể yêu cầu quá thấp phải không? Con đã kết hôn một lần, để một chàng trai tốt đồng ý để cưới một người phụ nữ đã từng ly hôn, bọn họ làm sao mà không để ý vấn đề này được, nếu có thì chúng ta cũng khó mà tìm được. Mẹ đã nghĩ rồi, mẹ không thể để con yêu một người đàn ông lớn tuổi hơn, lớn 5 10 tuổi gì đó đều không được, càng không thể để con quen người đã ly hôn đang gà trống nuôi con được, như vậy sau khi kết hôn sẽ không được hạnh phúc, trải qua những ngày không vui vẻ."
Trâu Niệm ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, cô cũng muốn nói chuyện tử tế với mẹ về vấn đề này: “Mẹ, Nguyễn Duật Nghiêu năm nay 36 tuổi, con có thể chấp nhận một người đàn ông ở độ tuổi này, anh ấy thật sự không già quá đâu. Anh ấy mang lại cho con cảm giác an toàn mà con có thể chắc chắn tin rằng điều này thì chàng trai ở độ tuổi hai mươi sẽ không thể đem lại. Đường đời này anh ấy đã đi nhiêu, đã trải qua rất nhiều chuyện và hơn là anh ấy đã gặp nhiều rất nhiều phụ nữ. Ở tuổi của anh ấy, anh ấy sẽ không bị bất cứ điều gì hay bất cứ ai làm cho phân tâm, con người anh ấy có tinh thần trách nhiệm, coi trọng gia đình và cũng rất hiếu thảo, anh ấy là mẫu người lý tưởng của con, nếu không con cũng sẽ không chấp nhận anh ấy.”