Mẹ Trâu nhìn con gái, bà ấy chợt nhớ tới ngày đó gọi điện cho con gái, con gái nói chuyện rất kỳ lạ. Mẹ Trâu liền nghĩ tới ngày hôm đó cách ngày hôm nay con gái mình trở về, cũng đã mấy ngày rồi, chẳng lẽ hôm đó hai người này đã gạo nấu thành cơm rồi sao? Ở cùng nhau vui chơi mấy ngày, bây giờ thì cô mới quay lại giải thích với người làm mẹ này sao?
!
Bầu không khí ở đây trong giây lát liền biến thành lạnh lẽo!
Hướng Dương không dám rời đi, sợ hai mẹ con vì chuyện này mà cãi nhau.
........
Ở bên phía tập đoàn Nguyễn thị.
Sau khi cuộc hội nghị buổi sáng kết thúc, Nguyễn Duật Nghiêu lái xe đến gặp Trác Đằng, hai người hẹn nhau đi ăn trưa.
Lần này, Nguyễn Duật Nghiêu là người chủ động mời Trác Đằng ra ngoài gặp nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2986.html.]
Trác Đằng gần đây trở về chỗ thị trưởng Trác, cũng không phải là trở về luôn, có lẽ anh ấy chỉ là nhất thời phát hiện mình không có mục tiêu, không biết đi đâu, muốn có người có thể chiếu cố anh ấy, một người quan tâm đến anh ấy, muốn có một gia đình trọn vẹn. Sau khi xém bị qua đời một lần, anh ấy may mắn được sống lại, giống như bắt đầu một cuộc sống mới vậy, tuy nhiên cuộc sống mới này không hề vui vẻ mà còn khiến anh ấy lo lắng, Trác Đằng không biết phải bắt đầu cuộc sống mới như thế nào, mọi thứ xung quanh anh ấy đã thay đổi!
Lúc trước đã từng đi du học, chả lẽ, bây giờ lại tiếp tục đi du học tiếp sao?
Mê Truyện Dịch
Tâm trí anh, dường như không có cách nào cố định lại một chỗ, nó đang rất hỗn loạn…
Trác Đằng luôn thừa nhận rằng anh ấy chưa bao giờ từ bỏ Trâu Niệm, cùng nhau yêu đương một lần, là cuộc sống đại học thơ ngây, với tình yêu tuổi trẻ nhiệt yếu, khoảng thời gian được ở cạnh Trâu Niệm, đối với anh ấy chính là những ngày tháng vui vẻ nhất. Mặc dù người đàn ông ngồi đối diện là bạn trai hiện tại của Trâu Niệm, Trác Đằng vẫn dành tình yêu cho Trâu Niệm, tuy nhiên, anh ấy cũng hiểu rằng loại tình cảm này, chỉ có thể có cất giấu ở trong lòng. Không có cách nào tranh giành, giống như lúc trước, lúc Tô Chính Đông giành lấy Trâu Niệm, anh ấy chỉ có thể bất lực buông tay.
Nguyễn Duật Nghiêu là người mở miệng trước tiên, cau mày nói: "Tôi nghe Niệm Niệm nói rồi, cậu cũng biết rồi đó, thế nào, cậu có hận tôi không?"
"Hận, đương nhiên là rất hận." Trác Đằng trên mặt không có biểu cảm gì. Anh ấy ngước mặt lên nói: “Anh yêu em ấy từ khi nào, anh biết em ấy là bạn gái của tôi, lúc đó tôi đã cho anh xem qua tất cả những bức ảnh thời đại học. Chẳng lẽ lúc đó anh đã nhắm trúng em ấy rồi sao? Xã hội này bị làm sao vậy, Tô Chính Đông thích bạn gái của tôi, đến anh cũng như vậy..."
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, suy nghĩ một lúc, quyết định trả lời câu hỏi của Trác Đằng một cách nghiêm túc và hợp lý, anh hút một điếu thuốc, nheo mắt nói: “Nếu Trâu Niệm luôn là bạn gái của cậu, từ lúc bắt đầu yêu cho đến hiện tại, nếu vẫn là bạn gái của cậu, thì tôi sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác đối với em ấy. Suy nghĩ duy nhất của tôi, là cậu đã tìm được một người bạn gái tốt, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho cậu những điều tốt đẹp nhất. Nhưng điều tôi không ngờ tới rằng là cậu đã đánh mất em ấy, buông tay em ấy, và để em ấy trở thành vợ của Tô Chính Đông. "
"..."
Trác Đằng cau mày, bối rối quay mặt đi, dường như không thể đối mặt với chủ đề này nữa.