Các nữ đồng nghiệp cũng hiểu ngay, tổng giám đốc đến vì trợ lý Trâu.
Nguyễn Duật Nghiêu không chạm vào cô, chỉ hỏi cô: "Có nghiêm trọng không?"
"Cũng được, không có gì to tát". Trâu Niệm ngẩng đầu lên nói. Cuối cùng bổ sung một câu: "Cảm ơn sự quan tâm của Nguyễn tổng".
Cô nghĩ rằng bổ sung thêm câu này có thể xóa tan hiểu lầm.
"Cái gì mà cũng được. Đừng cử động, cứ đợi ở đây, tôi đi lấy xe ngay, chân bị trẹo không thể không đến bệnh viện". Anh nói một câu không nặng không nhẹ, cau mày rồi sau đó ánh mắt ra hiệu cho người đang dìu Trâu Niệm dìu cô cho thật vững, anh lấy xe xong sẽ quay lại đón người.
Rồi anh rời đi.
Để lại đám người đứng ngơ ngác.
Các nữ đồng nghiệp nhất thời trong đầu đều hỗn loạn, Nguyễn tổng đối xử tốt với nhân viên bị thương như vậy sao? Hay là Nguyễn tổng và trợ lý Trâu thực sự là bạn tốt? Hay trợ lý Trâu này và Nguyễn tổng thực sự có quan hệ tình cảm?
Trong lúc mọi người đang tự suy đoán, một đồng nghiệp quay sang nói với Trâu Niệm: "Nguyễn tổng có trách nhiệm ghê, hòa nhã dễ gần".
"Đúng vậy, tôi cũng thấy vậy". Trâu Niệm nhàn nhạt nói.
...
Vài phút sau, Nguyễn Duật Nghiêu lái chiếc Land Rover màu đen của anh đến.
Dừng xe lại, mở cửa xe rồi xuống xe, sải bước về phía Trâu Niệm, bế ngang Trâu Niệm lên, cẩn thận đặt cô vào ghế phụ, sau khi đóng cửa xe anh đi về phía ghế lái, rồi lên xe. Chuỗi hành động này khiến mọi người há hốc mồm, những người phụ nữ rất muốn hỏi thẳng anh một câu, Nguyễn tổng, anh có biết là anh giống như đang chăm sóc vợ mình không, thật sự quá chu đáo rồi!
Thật muốn bị trẹo chân, thật muốn được bế.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm ngồi trên xe, khi xe đi xa rồi mới hỏi anh: "Sao anh lại làm thế, sẽ bị những đồng nghiệp tiếp xúc trực tiếp với em trong công việc hiểu lầm đấy".
"Hiểu lầm thì hiểu lầm". Anh nói.
Nguyễn Duật Nghiêu liếc nhìn Trâu Niệm, tuy miệng cô nói vậy nhưng biểu cảm trên mặt cô lại dịu dàng vô cùng. Điều đó chứng tỏ anh vẫn làm đúng.
Về phương diện chăm sóc phụ nữ anh tự nhận mình không được giỏi, chỉ cần nhận được một ánh mắt hài lòng của cô, anh đã mãn nguyện rồi.
"Sao lại bị trẹo chân?" Anh quan tâm hỏi.
Trâu Niệm thở dài: "Ăn cơm xong, cả đám chúng em ra ngoài, đều đi giày cao gót, một đứa trẻ nô đùa đ.â.m vào em, không cẩn thận nên bị trẹo chân. Không sao, trước đây em cũng từng bị trẹo chân rồi, nghỉ vài ngày là ổn thôi".
"Lần sau tránh xa trẻ con một chút". Anh dặn dò.
Trâu Niệm bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2972.html.]
Anh hỏi: "Em cười cái gì".
"Cười anh đó, nếu sau này chúng ta có con, đứa bé chắc chắn sẽ quấn lấy em cả ngày, em đặc biệt thích trẻ con". Trâu Niệm mím môi, vui vẻ nói với anh ta.
Nguyễn Duật Nghiêu cũng tưởng tượng đến cuộc sống có con trong tương lai.
Anh tự tin nói: "Anh sẽ bảo nó, không được bắt nạt mẹ, lúc nô đùa phải cẩn thận, không được đ.â.m vào người mẹ. Anh tin con chúng ta sẽ nghe lời cha, giống như cha yêu mẹ vậy".
"Mong là vậy, nếu anh dám bắt nạt em, em sẽ bỏ nhà đi tìm người đàn ông đẹp trai hơn để sinh con, sống cuộc sống khác". Trâu Niệm cắn môi, nhướng mày làm nũng dọa anh.
Nguyễn Duật Nghiêu giơ một tay lên, ôm ngực: "Tim anh như muốn vỡ rồi, Trâu Niệm à em định bỏ chồng bỏ con thật à?"
"Đúng vậy!" Trâu Niệm trợn mắt nhìn anh.
...
Trong lúc hai người trò chuyện qua lại thì đã đến bệnh viện.
Nguyễn Duật Nghiêu đỗ xe xong, định bế Trâu Niệm vào bệnh viện nhưng Trâu Niệm đẩy anh một cái: "Cứ dìu là được rồi, bế bị người ta nhìn thấy sẽ không hay".
"Đi vài bước có thể ảnh hưởng rất lớn đến vết thương của em". Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Trâu Niệm lắc đầu nói không sao. Nguyễn Duật Nghiêu ngay lập tức lại bế ngang cô lên, đi được vài bước, anh cúi đầu nói: "Ôm chặt cổ anh, cẩn thận ngã".
"Anh còn có thể ném em xuống đất được sao?" Trâu Niệm nhìn vào mắt anh mà hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu cười nhẹ, cô bị thương nhưng anh lại bị cô chọc cho không thể buồn nổi, lông mày vẫn luôn giãn ra.
...
Trong bệnh viện, Nguyễn Duật Nghiêu để bác sĩ kiểm tra kỹ vết thương ở chân Trâu Niệm.
Hai người có duyên, phần lớn cũng là nhờ bệnh viện, lúc đầu mẹ của Trâu Niệm nhập viện điều trị có rất nhiều vấn đề, Nguyễn Duật Nghiêu đều trao đổi với viện trưởng và chủ nhiệm bệnh viện, bây giờ anh đưa Trâu Niệm đến bệnh viện, bị chủ nhiệm đang nói chuyện ở tầng một nhìn thấy, thế là buổi khám bệnh của Trâu Niệm trở nên có phần lớn hơn.
Sau một hồi chụp X-quang, bác sĩ nói tình trạng trẹo chân của Trâu Niệm ở mức độ trung bình, không phải đặc biệt nghiêm trọng nhưng cũng không hẳn là nhẹ, cần phải nghỉ ngơi. Nhất định không được hoạt động, phải tĩnh dưỡng điều trị một thời gian rồi mới được hoạt động trở lại.
Lúc bác sĩ kê đơn thuốc, Trâu Niệm thuận miệng hỏi một câu: "Bác sĩ, điều trị chấn thương chân có ảnh hưởng đến việc mang thai không?"
"Cô mang thai rồi à?" Bác sĩ kinh ngạc.
Trâu Niệm lắc đầu: "Không có, chỉ là ví dụ thôi".
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, nghiêm túc nói: "Gần đây chúng tôi không có bất kỳ biện pháp tránh thai nào, trước khi kê đơn thuốc, để chắc chắn thì vẫn nên tìm hiểu tình hình cơ thể của cô ấy trước, nếu lỡ cô ấy mang thai thì sao".