Lúc đó anh rất u sầu, không nhớ mình đã sống sót qua ngần ấy năm như thế nào. Sau khi gặp Trâu Niệm, anh dường như mới nhận ra cuộc sống của mình thật cô đơn.
Được ở bên Trâu Niệm một cách hợp pháp là mong muốn lớn nhất của anh cho đến nay.
Hai mươi phút sau, anh đã đến biệt thự.
Trước khi xuống xe, Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện cho Trâu Niệm, Trâu Niệm liền nghe máy.
Hướng Dương cũng đang ở trong phòng khách của biệt thự. Trâu Niệm nhận điện thoại của anh, nói: "Bây giờ sao? Được, nhà em rất tiện, được, anh vào đi."
Trả lời điện thoại xong, Trâu Niệm nhìn mẹ mình.
Mẹ Trâu hỏi: “Ai tới vậy?”
“À, là ông chủ của chúng ta, anh ấy nói có văn kiện cần con xem xét, bàn bạc kế hoạch với con." Trâu Niệm thuận miệng nói nhảm, nói theo lời Nguyễn Duật Nghiêu dạy cô.
Mẹ Trâu không nói gì, nhanh chóng đứng dậy. Bề ngoài mẹ Trâu luôn rất kính trọng và biết ơn ông chủ của Trâu Niệm.
Hướng Dương cũng đứng dậy, cùng đi ra ngoài.
Xe dừng trước cửa biệt thự, đèn đuốc sáng trưng, sau đó là tiếng xe tắt máy, một người đàn ông mở cửa bước xuống rồi đóng cửa xe lại.
Mẹ Trâu và con gái, còn có cả Hướng Dương cùng ra ngoài, họ nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc, mặc áo khoác rộng, tay cầm túi đựng tài liệu đi về phía họ.
"Chào bác gái, cô Hướng cũng ở đây à." Nguyễn Duật Nghiêu chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2933.html.]
Hướng Dương gật đầu: “Đã lâu không gặp, dáng vẻ của anh càng nghiêm túc hơn rồi, khó trách Niệm Niệm vừa nhìn thấy anh liền đứng thẳng, sợ bị mắng.”
Mê Truyện Dịch
“Không phải.” Trâu Niệm lúng túng nói.
Trâu Niệm không biết Hướng Dương đang điều chỉnh bầu không khí hay là đang làm gì khác.
Mẹ Trâu không nghĩ nhiều, cho rằng Hướng Dương và Nguyễn đại lão bản là bạn bè, có lẽ đây là cách bạn bè chào hỏi nhau khi gặp mặt.
Nguyễn Duật Nghiêu ho nhẹ một tiếng, nhìn Trâu Niệm nói: "Không cần căng thẳng, em không nên sợ anh."
Trong số mọi người, chỉ có Nguyễn Duật Nghiêu hiểu được ý nghĩa trong lời của Hướng Dương. Hướng Dương đang cố gắng dẫn dắt bầu không khí lên cao, để mẹ Trâu chú ý một chút, nhưng điều này rất mơ hồ, khiến mẹ Trâu không có bằng chứng để nói gì. Hai lời Nguyễn Duật Nghiêu nói với Trâu Niệm tưởng chừng như chẳng có ý gì, nhưng lại thể hiện sự thân thiết, mong muốn được gần cô hơn để cô không sợ anh.
Mặc dù lúc đầu Trâu Niệm không hiểu ý của Hướng Dương, nhưng khi Nguyễn Duật Nghiêu vừa nói như vậy, Trâu Niệm lập tức đỏ mặt xấu hổ. Có mẹ ở đây, anh lại bày tỏ như vậy, có phải là không thích hợp không, hơn nữa ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô như vậy, ai có tâm tư sâu sắc có lẽ cũng có thể đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Mẹ Trâu đứng ở một bên, trông có vẻ trầm ngâm.
“Vào trong nói chuyện đi.” Hướng Dương lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ do chính mình tạo ra.
Mẹ Trâu cũng nói với Nguyễn Duật Nghiêu: “Mau vào trong ngồi nói chuyện.”
Nguyễn Duật Nghiêu lễ phép gật đầu, đi vào, Trâu Niệm đi theo bên cạnh.
Mẹ Trâu rót một cốc nước, Hướng Dương nhận lấy đưa cho Nguyễn Duật Nghiêu. Mẹ vợ tương lại không nên rót nước cho con rể. Hướng Dương liếc Trâu Niệm, nói: "Hai người nói chuyện công vụ, chị và mẹ không phải nhân viên công ty thì chắc không thể nghe, đúng không? Hay là hai người lên lầu vào phòng sách để nói chuyện, không bị làm phiền. Chị và mẹ nuôi đúng lúc muốn xem một chương trình truyền hình."
“Ồ, được.” Trâu Niệm bối rối gật đầu.
Mẹ Trâu quan sát con gái mình, cô trông giống như một cô gái nhút nhát ngại ngùng khi gặp phải một người đàn ông trưởng thành, mẹ Trâu đã thấy rõ điều này. Vẻ mặt của Nguyễn Duật Nghiêu thì rất bình tĩnh, dù sao anh cũng đã 36 tuổi, đã luyện được năng lực che giấu cảm xúc vui giận của mình.