Trác Đằng trên trán nổi gân xanh, có chút không phục.
“Còn có một chuyện khác.” Hướng Dương cẩn thận nhìn Trác Niệm một chút, thành thật nói với Trác Đằng: “Tôi không trách cậu nhắc đến chuyện này, nhưng tôi nghĩ đây là việc mà một người bạn trai như cậu không thể làm được. Lúc em ấy ở bên cậu, em ấy chỉ là một sinh viên năm nhất. Bên nhau bốn năm, vào lúc em ấy là sinh viên năm cuối, năm đó, cha cô ấy bị ai đó chọc giận, bị gài bẫy và bị tống vào tù, bị người ta dùng quyền lực để kết án ông ấy tù chung thân. Đó là cha ruột của em ấy. Cậu có biết Niệm Niệm đã lo lắng như thế nào không? Lúc này, chính Tô Chính Đông đã xuất hiện và ép Niệm Niệm kết hôn, lúc đó anh ta mới nguyện ý giúp Niệm Niệm, không có cách nào khác, Niệm Niệm không có lựa chọn nào khác cả."
Hướng Dương liếc nhìn Trác Niệm đang cúi đầu, tiếp tục nói với Trác Đằng: “Cậu chia tay em ấy, Niệm Niệm lại kết hôn với Tô Chính Đông. Trong lòng Trâu Niệm cũng không có trách cậu, bất kì ai ở thời điểm đó đều không có lập trường để trách cứ cậu. Dù sao thì cậu cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, cậu không có khả năng giúp bạn gái vượt qua khó khăn. Cậu cũng là người hiểu chuyện, nên không cùng Niệm Niệm dây dưa. Nhưng là, cậu có biết ba của Trâu Niệm quan trọng như thế nào với em ấy không? Cậu để Trâu Niệm gả cho Tô Chính Đông, chuyện này hai người không ai sai cả. Nhưng hôm nay, hôm nay mọi người đều đã biết cậu là con trai của thị trưởng, xem ra thị trưởng rất thích người con trai như cậu, đối với cậu liền nói gì nghe nấy, chỉ cần cậu chiu nhận người cha đó. "
"Trác Đằng, cậu làm cái gì vậy? Tôi nói rõ cho cậu biết! Tô Chính Đông vì người mình yêu mà không hề hối hận! Nguyễn Duật Nghiêu đã hao tâm tổn trí vì Niệm Niệm, mỗi ngày đều chăm sóc Niệm Niệm suốt hai mươi bốn giờ. Nếu anh ta không ấm áp như vậy, Niệm Niệm sẽ không thích hắn đến mức toàn tâm toàn ý, về phần cậu, thật ra, cậu hẳn là nên giúp đỡ cha của Niệm Niệm, một lời nói của người cha thị trưởng kia của cậu có hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác! Tôi đoán Tô Chính Đông phải nhờ vào sức mạnh của cha anh ta, anh ta mới biết được chuyện gì đã xảy ra với cha của Niệm Niệm! Nhưng tại sao cậu lại không thể? Có phải vì bạn gái Niệm Niệm của cậu không hề quan trọng, hay là bởi vì dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể phá hủy nguyên tắc của chính bản thân mình? Sự đơn thuần đến quá mức đó chính là sự ngu ngốc và vô tâm! Chính cậu đã từ bỏ Niệm Niệm, đừng bao giờ đổ lỗi cho người khác! " Hướng Dương đột nhiên nói một cách quyết liệt, cảm thấy không công bằng cho người bạn thân nhất của mình và chán ghét câu hỏi của Trác Đằng hôm nay.
Đáp lại lời buộc tội của Hướng Dương, Trác Đằng không còn gì để nói, cúi đầu.
Anh ấy cho rằng Trâu Niệm nhất định luôn có suy nghĩ này trong lòng, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Mọi người chắc hẳn sẽ có ý nghĩ này khi biết anh ấy là con trai thị trưởng. Trác Đằng bây giờ hối hận, tại sao lúc đó anh ấy lại kiên trì với nguyên tắc của mình như vậy? Bạn gái không phải là điều quan trọng nhất sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2923.html.]
Trong những năm mất tích, anh ấy vẫn luôn tự trách bản thân mình, tại sao lúc đó anh ấy không nhận lại cha mình để có thể giúp cha Niệm Niệm giảm án? Thanh cao không đáng tiền, nhưng chính sự thanh cao đó đã làm anh ấy đánh mất đi người bạn gái của mình.
Trác Đằng chỉ nói "Xin lỗi", rồi quay người bước đi, lùi lại từng bước một.
Hướng Dương trừng mắt nhìn Trác Đằng, kỳ thật Hướng Dương cũng không ghét Trác Đằng đến thế, cô ấy cho rằng anh ấy là người tốt, thế nhưng đôi khi cách anh ấy làm việc lại khiến Hướng Dương không thể hiểu được. Đặc biệt là khi Hướng Dương đi làm rồi, tồn tại trong cái xã hội này, khi so sánh những người đàn ông tốt trong xã hội với Trác Đằng, Trác Đằng lập tức thua cuộc!
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm không nói gì, hít một hơi thật sâu rồi quay người đi về nhà.
Vừa bước tới cửa, điện thoại của cô vang lên, là Nguyễn Duật Nghiêu gọi——
“Em nghe.” Trâu Niệm đứng ở cổng biệt thự trả lời.
Nguyễn Duật Nghiêu nói: “Anh đến nhà em, chúng ta gặp nhau một chút nhé,.”