Nhìn thấy Trâu Niệm tâm tình thấp thỏm, đáy mắt thấp thoáng ánh nước, Bạc Mẫn có chút buồn bực.
Đôi khi thật kỳ lạ, Bạc Mẫn khi nhìn thấy Trâu Niệm liền thích cô ấy, mặc dù biết Trâu Niệm ở bên Nguyễn Duật Nghiêu dù vẫn chưa ly hôn, Bạc Mẫn vẫn không thể ghét Trâu Niệm được.
Bạc Mẫn sợ Trâu Niệm sẽ suy nghĩ quá nhiều về chuyện này nên mới giải thích: “Chị dâu không có ý coi thường em, chị năm đó gả vào nhà họ Nguyễn cũng không dễ dàng gì. Nhưng Niệm Niệm, em nên hiểu rằng trong xã hội có một số người suy nghĩ không giống chúng ta, họ cho rằng người đàn ông lấy vợ lần thứ hai là báu vật, còn người phụ nữ lấy hai đời chồng là rơm rạ. Đặc biệt là Duật Nghiêu sinh ra trong một gia đình như vậy, dù đã ly hôn nhiều lần nhưng người ngoài vẫn coi anh là người đàn ông lý tưởng, bố mẹ Duật Nghiêu cũng có suy nghĩ tương tự, họ tin rằng con trai mình là ưu tú nhất và sẽ không đặt minh vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ rằng nam nữ là ngang nhau.
“Em hiểu được.” Trâu Niệm cười khổ: “Em và anh ấy sẽ cố gắng phấn đấu, cố gắng để mọi thứ phát triển một cách suông sẻ.”
Bạc Mẫn đứng dậy nói: “Chị dâu bây giờ đã yên tâm rồi, em và Duật Nghiêu nên bàn bạc kỹ càng. Duật Nghiêu là một người đàn ông có trách nhiệm. Cậu ấy ba mươi sáu tuổi cùng em hai mươi ba tuổi chênh lệch rất nhiều, cậu ấy có thể làm mọi việc một cách đáng tin cậy, em nên để cậu ấy đưa ra nhiều quyết định hơn."
"Được, em nghe chị." Trâu Niệm cũng đứng dậy.
“Vậy chị dâu đi trước, chị còn phải đón Nguyễn Vũ, đứa nhỏ này đã đến nhà bạn cùng lớp, chị đi ngang qua đây, nhìn thời gian, chị nghĩ rằng có thể em vẫn chưa tan làm nên có vài lời muốn nói với em." Bạc Mẫn nói.
Trâu Niệm và Bạc Mẫn vừa đi vừa trò chuyện rồi đưa Bạc Mẫn ra xe.
Lục Nguyên không ở thành phố B nên Hướng Dương buồn chán liền đến nhà Trâu Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2912.html.]
Trên bàn ăn, Hướng Dương cố ý hỏi Trâu Niệm: “Gần đây chị không liên lạc với Nguyễn Duật Nghiêu, đúng rồi, anh ta đã ly hôn rồi phải không?”
Mê Truyện Dịch
"Em đã sớm nói với chị một lần rồi, em nhớ là chị còn nói với em, anh ấy ly hôn thật nhanh, vợ chồng anh ấy chia tay trong hòa bình." Trâu Niệm nói nhảm.
Mẹ Trâu đang ngồi ở bàn ăn, tự nhiên nghe được hết chuyện.
"Niệm Niệm, ông chủ của con đã ba mươi sáu tuổi rồi phải không? Mấy tháng nữa là sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, cậu ấy đã ba mươi bảy tuổi rồi, sao không lo chuyện hôn nhân của mình đi? Cậu ta có con không? Bố mẹ cậu ta cũng không hề lo lắng chút nào sao?”
Hướng Dương nghe mẹ Trâu hỏi, ở dưới gầm bàn đá chân Trâu Niệm một cái, có vẻ như mẹ Trâu rất hứng thú với chủ đề này, mặc dù mẹ luôn nói đứa nhỏ đến tuổi này cũng không cần gấp gáp kết hôn. Bởi vì những người lớn tuổi thường rất quan tâm đến việc kết hôn và sinh con của người trẻ tuổi, chẳng hạn như Trâu Niệm năm nay mới hai mươi ba tuổi, mẹ Trâu đã nóng lòng muốn con gái kết hôn và hẹn hò. Nếu mẹ Trâu có một người con trai ba mươi sáu tuổi vẫn chưa lấy vợ, chắc bà ấy cũng lo lắng đến chóng mặt!
Trâu Niệm suy nghĩ một chút, sau đó giả vờ thờ ơ nói: “Đúng vậy, ông chủ của chúng con năm nay đã ba mươi sáu tuổi rồi, nhưng nếu không có người phù hợp thì làm sao kết hôn được? Cũng không phải là chỉ ở chung ngày một ngày hai, đó là việc cả đời. Gia cảnh của ông chủ chúng con lại có điều kiện như vậy, tốt đến mức không thể bàn cãi, anh ấy không muốn tìm một cô gái nhà giàu quyến rũ, cũng không thích những cô bé Lọ Lem vì tiền mà bám lấy anh ấy, có lẽ anh ấy muốn tìm một người yêu anh ấy hơn."
Mẹ Trâu nói: “Người giàu thật khó! Tuổi cũng không còn nhỏ đâu”.
Hướng Dương xen vào: “Không phải sao? Đã ba mươi sáu tuổi mà vẫn chưa có con, thật đáng thương. Cha mẹ anh ta đều đang vội muốn chết, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu thật sự là một người đàn ông rất đáng tin cậy, con đã tận mắt nhìn thấy. Anh ta không hoa tâm cũng không bạo lực, anh ta là một người đàn ông tốt, khao khát một gia đình, một người vợ, một đứa con và một cuộc sống ổn định. Ngoài việc hút thuốc và uống rượu, đều là những điều không thể tránh trong xã giao, anh ta không hề có sở thích nào khác.
"Thật sự là hiếm thấy..." Mẹ Trâu đồng ý, nhưng bà không hề để ý, bà chỉ là tùy tiện nhắc đến mà thôi.