“Nguyễn đại lão bản, ngài đây là đang làm gì vậy, đừng làm khó em ấy nữa, có gì từ từ nói…” Hướng Dương thấy hai người đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, không biết làm thế nào mới được.
Hướng Dương hi vọng Trâu Niệm ổn, cô ấy sợ chị em tốt của mình đắc tội nhân vật lợi hại của thành phố B.
Hướng Dương bị dọa, muốn đi lên tách hai tay đang nắm chặt của hai người kia ra, nhưng lại do dự không dám.
Cho dù Nguyễn Duật Nghiêu có phải ở gần trong gang tấc hay không, thì lúc này, người đàn ông này không phải ở trên ti vi, không phải ở trên báo, cũng không phải truyền thuyết trong miệng các đồng nghiệp nói.
Coi như quen biết thì cũng đã từng cùng nhau ăn cơm, còn là người đàn ông một đêm của chị em tốt, nhưng Hướng Dương vẫn không dám chạm vào, sợ mạo phạm anh sẽ chọc anh tức giận.
“Niệm Niệm…” Hướng Dương chỉ có thể gọi chị em tốt của mình.
Cô ấy ám chỉ bằng ánh mắt, hi vọng Trâu Niệm có thể nói lời mềm mỏng.
Ngoài cửa đột nhiên có người chụp trộm, nhưng lại bị phát hiện.
Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu. Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không biết là theo dõi đến đây hay là vô tình gặp. Cho dù như thế nào thì mặt của Nguyễn Duật Nghiêu đen lại rồi.
Mê Truyện Dịch
“…” Trâu Niệm giơ tay che mặt mình.
Bình thường ra ngoài đâu có gặp phải loại chuyện này. Nếu người đàn ông lôi kéo cô không phải Nguyễn Duật Nghiêu, không phải nhị công tử của thị trưởng tiền nhiệm, không phải là nhà bất động sản người người kính trọng của thành phố B thì sao có thể xảy ra loại chuyện phiền phức này chứ!
“Anh đang chụp cái gì?” Nguyễn Duật Nghiêu bước về phía người kia, trầm giọng hỏi.
Người kia tránh né, “Nguyễn… Nguyễn tiên sinh.”
“Đưa đây---” Nguyễn Duật Nghiêu giơ tay ra, muốn máy ảnh trong tay người kia.
Người kia rõ ràng không muốn đưa.
Tim Trâu Niệm đập thình thịch. Cô sợ Nguyễn Duật Nghiêu kích động sẽ động tay với người kia. Trâu Niệm không rõ tính khí của Nguyễn Duật Nghiêu thế nào, loại người mà cao cao tại thượng, chắc tính khí cũng không nhỏ?
Hơn nữa, vừa rồi anh còn đang rất tức giận, hỏa khí có lẽ sắp phát tác lên người chụp ảnh kia rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-291.html.]
“Đưa cho tôi, tôi nói lần cuối cùng.” Nguyễn Duật Nghiêu trầm giọng. Người kia vừa muốn đưa lại vừa không muốn đưa.
Có lẽ trong lòng anh ta cũng đang suy xét tính nặng nhẹ của vấn đề.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu chặt mày, muốn giật lấy máy ảnh. Lúc này, bảo an bước ra, kéo người chụp ảnh đó đến một góc rồi nói vài câu, tư thái rất thô bạo. Không đến một phút, máy ảnh đã được bảo an cung kính giao đến tay Nguyễn Duật Nghiêu.
Môi mỏng của Nguyễn Duật Nghiêu hơi động, nói một chữ cũng keo kiệt.
Ánh mắt anh đầy vẻ nguy hiểm nhìn người chụp ảnh kia.
Anh quay người cầm lấy máy ảnh, bước về phía Trâu Niệm, kéo Trâu Niệm vào xe của mình.
Trâu Niệm không vùng ra được, tức giận nhìn sườn mặt anh: “Lấy tiền và quyền ép người, hèn hạ vô sỉ!”
“Lần nào cũng đúng.” Nguyễn Duật Nghiêu không tức giận với lời đánh giá của cô.
Rất nhiều người đều định nghĩa anh như vậy, một thương nhân không có lương tâm. Nếu anh tận tai nghe người khác nói lời này thì anh sẽ không vui, hơn nữa còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng lời này lại từ trong miệng Trâu Niệm mắng ra, anh ngược lại lại thấy vài phần thú vị và vui vẻ.
Trong lòng Trâu Niệm, anh là loại người như thế nào căn bản không quan trọng, quan trọng là trong lòng anh, Trâu Niệm là người phụ nữ như thế nào…
Nguyễn Duật Nghiêu luôn không để ý cái nhìn của người khác, quen rồi.
“Trời ơi, tạo nghiệp rồi…” Hướng Dương than thở.
Cô ấy chắp tay cầu nguyện, đừng để Trâu Niệm chọc giận người đàn ông đó nữa, có chuyện gì thì lên xe từ từ nói. Hướng Dương không lo lắng sự an nguy của Trâu Niệm.
Tình huống rất rõ ràng mà, chính là người đàn ông đó mua cho cô một món quà đắt tiền nhưng cô không chịu nhận, điều này khiến người đàn ông tức giận, còn người đàn ông đó thì nhất quyết muốn đưa cho cô!
Sau khi lên xe của Nguyễn Duật Nghiêu, anh quay tay lái, ném hộp quà lên người Trâu Niệm, sắc mặt anh đen xì, trông rất khó coi, đôi môi mỏng mím chặt - rất đáng sợ. Trâu Niệm không chút sợ hãi nhìn vào ánh mắt anh, thậm chí còn khiêu khích.
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, anh lái xe lên đường, trực tiếp lái về căn hộ của mình.