Trâu Niệm và Tô Chính Đông ngồi trên sô pha trong phòng khách tầng một, không trò chuyện gì, Hướng Dương đi rót nước cho Tô Chính Đông, mẹ Trâu đang bưng dĩa trái cây đến…
Hướng Dương, Trâu Niệm và Tô Chính Đông bắt đầu nói chuyện, nhưng đều nói về chuyện công việc, nghe vậy thì mẹ Trâu cũng lên lầu, không quấy rầy bọn trẻ trò chuyện.
Sau khi mẹ Trâu lên lầu, thái độ Hướng Dương lập tức thay đổi, hỏi Tô Chính Đông: “Anh muốn làm gì? Lại đến để ức h.i.ế.p Niệm Niệm phải không? Nếu không sao lại bị chảy m.á.u như thế!”
Tô Chính Đông nhướng mày: “Nhìn cho kỹ, là tôi chảy m.á.u chứ không phải cô ấy!”
“Không có ức hiếp, không có ức hiếp, bỏ đi, đừng cãi nhau với anh ta, tâm trạng của anh ta bây giờ hình như cũng không được tốt.” Trâu Niệm nhanh chóng ngăn lại, sợ hai người lại cãi nhau, không cẩn thận lại khiến mẹ nghe được chuyện gì.
“Tâm trạng không tốt!” Tô Chính Đông châm một điếu thuốc.
Ba người ngồi trong phòng khách cãi nhau như trẻ con.
Sau cuộc đối đầu gay gắt, Hướng Dương bật TV xem, Tô Chính Đông lại tắt TV đi nói chương trình đó nhàm chán! Hướng Dương lập tức đề nghị chơi bài, Tô Chính Đông cởi áo vest ra để trên sô pha, vẫn nói nhàm chán! Hướng Dương lại nói, chơi ăn tiền thật!
Tô Chính Đông đứng dậy, gật đầu.
Không thắng được gì anh ta sẽ cảm thấy nó trẻ con nhưng thắng được tiền thì sẽ chơi. Ba người đánh bài cả một buổi trưa, ván đầu tiên, Trâu Niệm thua rất thảm, Tô Chính Đông vẫn luôn âm thầm giúp cô nhưng cô vẫn thua, bài cô rút được toàn là rác! Ván thứ hai, Trâu Niệm đã thắng lại tất cả số tiền khi nãy thua. Ván thứ ba, Tô Chính Đông thua, hơn một nửa số tiền của anh ta đều thua cho Trâu Niệm.
Sau khi chơi xong ba ván, đã sắp đến giờ cơm tối, phải đi chuẩn bị rồi.
Trâu Niệm thấy bản thân thắng được nhiều tiền như vậy liền cảm thấy khó xử, ván thứ ba, bài của cô thật sự rất tệ, giống như Hướng Dương vậy, rõ ràng Tô Chính Đông có bài tốt nhưng lại cố ý thua cô. Trâu Niệm cũng không vạch trần anh ta, có lẽ anh ta dùng cái này để giải tỏa tâm trạng, thôi kệ đi, anh ta vui vẻ là được rồi.
Lúc ở ngoài cổng Tô Chính Đông có hỏi cô, có lúc nào không chán ghét anh ta không? Trâu Niệm vẫn chưa trả lời nhưng bây giờ Trâu Niệm biết rõ là có, khi nãy không hề chán ghét anh ta.
Trong mắt Trâu Niệm, những việc xấu anh ta làm đều là trong lúc nhất thời cố tình gây sự, đến lúc tâm trạng tốt hơn, anh ta cũng không khiến người ta chán ghét như vậy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2893.html.]
……
Lúc dùng bữa tối, Tô Chính Đông chủ động ngồi kế bên Trâu Niệm.
Hướng Dương không rời đi, sợ để hai người Trâu Niệm và Tô Chính Đông ở chung sẽ vô cùng ngại ngùng, cũng sợ rằng Tô Chính Đông sẽ kích động mà ức h.i.ế.p Trâu Niệm. Lúc đánh bài hay lúc ăn cơm, Hướng Dương vẫn luôn cẩn thận quan sát Tô Chính Đông, ánh mắt người đàn ông này rất chuyên chú, không nhìn đến mức Trâu Niệm tan chảy mất thì cũng khiến cho Hướng Dương ghen tị.
Mê Truyện Dịch
Vì vậy mà Hướng Dương cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì sự giúp đỡ của Hướng Dương, sau khi dùng xong bữa tối, Tô Chính Đông lập tức rời đi, không hề nấn ná một giây phút nào.
“Để tôi ra tiễn anh.” Trâu Niệm nói.
Anh ta gật đầu.
Trâu Niệm tự mình tiễn anh ta, Tô Chính Đông đi trước, Trâu Niệm đi theo phía sau.
Khi ra đến bên ngoài, bên ngoài bức tường vây lấy biệt thự bên trong, Tô Chính Đông ôm chặt lấy Trâu Niệm, anh ta cúi đầu, môi anh ta chỉ cách môi cô một chút thì anh ta dừng lại, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt đang mím chặt của cô, cuối cùng anh ta chỉ hôn lên tóc cô. Anh ta vùi cơ thể mềm mại của cô vào lòng n.g.ự.c mình, hơi thở gấp gáp ôm chặt lấy cô. Anh ta thì thầm: “Anh thật sự không nỡ, Niệm Niệm à, chúng ta sống trong cùng một thành phố, nếu em tái hôn mà anh vẫn còn độc thân, em có cảm thấy đau lòng cho anh không?”
“Anh sẽ gặp được một cô gái tốt thôi.” Trâu Niệm vỗ nhẹ vào lưng anh ta.
Anh ta đau lòng nói: “Có tốt đến đâu thì cũng chỉ là tốt trong mắt người khác mà thôi, trong mắt anh, em luôn là tốt nhất.”
Trâu Niệm cúi đầu, nhíu mày nói: “Có lẽ anh chỉ muốn tranh giành với Trác Đằng mà thôi. Nếu lúc đó tôi không phải là bạn gái của Trác Đằng thì liệu anh có để ý đến tôi không?”
“Người có duyên cuối cùng cũng sẽ gặp được nhau tôi, nếu em là bạn gái của người khác, chúng ta cũng sẽ gặp nhau, chỉ là cách chúng ta gặp mặt sẽ thay đổi mà thôi. Nếu được bắt đầu lại thì tốt quá, anh nhất định sẽ là người đàn ông khiến em cảm thấy ấm áp, anh sẽ không giả vờ khó khăn cũng sẽ không lạnh lùng với em, bởi vì lúc đó anh biết rằng nếu anh không đối xử tốt với em sẽ có người khác ở phía sau âm thầm đối xử tốt với em, mà cuối cùng anh ta lại có được trái tim em, còn muốn em gả cho anh ta, anh quả thực rất ngưỡng mộ anh ta.” Tô Chính Đông nghẹn ngào nói.
Trâu Niệm không nói gì cả, trong hoàn cảnh này, cô không biết nên bắt đầu an ủi từ đâu.