Sáng hôm sau, Trâu Niệm mơ màng tỉnh dậy không biết mấy giờ, còn chưa mở mắt, thì nhớ ra điều gì đó liền ngồi bật dậy!
"Nguyễn Duật Nghiêu!"
Trâu Niệm khẽ gọi anh một tiếng.
Nhưng nhìn xung quanh, không có ai, chẳng lẽ anh đã đi rồi?
Trâu Niệm cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, nhìn thời gian, trời ạ - hơn mười giờ rồi!
Thế là liền lộm cộm bò dậy, chạy đi rửa mặt.
Thắt lưng đau đến không chịu nổi, Trâu Niệm cau mày, đây là cảm giác bình thường sau khi hưởng thụ t.ì.n.h d.ụ.c quá độ, cô đã sắp không chịu nổi cảm giác này rồi, ngược lại lại bắt đầu mong sớm có thai, có thai rồi thì có thể giảm bớt làm với anh rất nhiều lần, cơ thể người đàn ông này, cô dần dần thực sự có chút không chịu nổi rồi.
Rửa mặt xong xuống lầu, Trâu Niệm cẩn thận quan sát sắc mặt của mẹ.
"Tỉnh rồi à? Ăn sáng đi. Đã trưa rồi." Mẹ Trâu nói.
Ơ?
Mẹ không hỏi cô sao dậy muộn như vậy sao?
Trâu Niệm bồn chồn ngồi vào bàn ăn, cầm đũa hỏi: "Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy?"
“Không phải hôm nay con xin nghỉ nửa ngày sao?” Mẹ Trâu nói.
Trâu Niệm im lặng, chớp chớp mắt có chút ngơ ngác…
“Đói c.h.ế.t con rồi.” Trâu Niệm cúi đầu ăn đồ ăn che đi tâm trạng của mình, không trả lời câu hỏi, sợ nói sai điều gì. Lúc ăn, Trâu Niệm vỗ vỗ mặt mình, vẫn còn đang mơ chưa tỉnh sao? Nếu không tại sao mẹ lại nói cô xin nghỉ? Rõ ràng cô không có xin nghỉ mà.
Mẹ Trâu ở bên cạnh nói: “Sáng bảy giờ trợ lý công ty con gọi điện tới, hỏi con một tập tài liệu, mẹ bảo để lên lầu gọi con…”
“Sau đó thì sao?” Trâu Niệm mở to mắt.
Không gặp Nguyễn Duật Nghiêu là được!
Mẹ Trâu nói: “Sau đó trợ lý đó bảo mẹ đừng làm phiền con, con không khỏe xin nghỉ nửa ngày, nghỉ ngơi cho khỏe, chiều tới công ty rồi nói tiếp.”
“Ồ, vậy à.” Trâu Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2843.html.]
Cô dùng sức cắn một miếng bánh, húp một ngụm cháo, trong lòng đoán, đây có lẽ là Nguyễn Duật Nghiêu sắp xếp rồi, bảo trợ lý Đổng diễn một vở kịch.
Hiếm khi được ngủ dậy tự nhiên như thế này, Trâu Niệm rất cảm ơn anh! Có điều mệt như thế này cũng là vì anh!
…
Lúc Trâu Niệm tới tập đoàn Nguyễn thị thì Hướng Dương tới.
Hướng Dương có rất nhiều quần áo màu đỏ, như một chú bướm hoa bay vào tòa nhà công ty, trực tiếp lên tầng cao nhất, tới phòng làm việc của Nguyễn Duật Nghiêu chào hỏi đơn giản trước, rồi mới tới chỗ Trâu Niệm .
Đóng cửa phòng làm việc Trâu Niệm lại, Hướng Dương liền nói: “Em tới trễ nha.”
“Sao chị biết?” Trâu Niệm ngạc nhiên, chẳng lẽ vừa rồi Hướng Dương đến phòng làm việc của Nguyễn Duật Nghiêu, Nguyễn Duật Nghiêu nói với Hướng Dương ? Chắc không đâu, Nguyễn Duật Nghiêu không phải là kiểu đàn ông nói nhiều như vậy.
Hướng Dương ngồi xuống sofa, mím môi cười: “Sao chị lại không biết? Em cũng không nhìn xem chị là ai! Người bạn thân, người chị em tốt thần thông quảng đại của em đấy, không phải kẻ vô dụng. Thế nào? Giờ trông tinh thần của em rất tốt, chị tưởng em bệnh nên ở nhà nghỉ nửa ngày, xem ra là mệt rồi, có điều tại sao mệt thì chị không biết, Nguyễn Duật Nghiêu biết chứ?”
“Nói gì vậy.”
Trâu Niệm xấu hổ.
“Hey hey, nhìn xem cái tính c.h.ế.t tiệt đó của em, vẻ mặt e thẹn đỏ bừng. Vừa rồi chị thấy dáng vẻ nam nhân nhà em chính là kiểu buông thả dục vọng quá mức, nên dáng vẻ này của em chắc chắn là được anh ấy đút cho no nê rồi?” Hướng Dương hôm nay tâm trạng tốt, liền không khách khí trêu chọc Trâu Niệm.
Trâu Niệm dứt khoát không thèm để ý nữa, gật đầu: “Thế nào, chị ngưỡng mộ sao?”
Hướng Dương hừ lạnh: “Lục Nguyên nhà chị cũng không tệ đâu…”
Trâu Niệm bật cười.
Hai người trêu chọc nhau một lúc, Hướng Dương bắt đầu nói chuyện chính: “ Niệm Niệm, không phải em và Nguyễn Duật Nghiêu đang nghi ngờ trong tay Trác Địch có thứ gì đó sao, chính là bằng chứng quan trọng g.i.ế.c hại Trác Đằng gì gì đó!”
“Đúng vậy, sao thế?”
Trâu Niệm nhìn Hướng Dương.
Hướng Dương đi tới trước bàn làm việc của Trâu Niệm, nghi hoặc nói: “Sáng nay chị ra ngoài thì gặp Trác Địch, lúc lái xe tới Hồng Viễn đi làm có đi ngang qua cổng một khu chung cư, có thể là căn hộ mới Trác Địch mua. Chị nhận ra xe mới của Trác Địch, chúng ta đã từng thấy chiếc xe đó ở quán cà phê. Chị liền dừng xe gần đó, chị nhìn thấy cô ta lén la lén lút cầm một chiếc hộp nhỏ, đóng lại rồi mở ra xem kiểm tra, cuối cùng bỏ chiếc hộp đó vào cốp xe, lúc bỏ vào cô ta còn nhìn xung quanh, bộ dạng cẩn thận dè dặt đó nhìn là biết có vấn đề!”
“Sao lại để chiếc hộp nhỏ vào cốp xe?” Trâu Niệm ngạc nhiên.
Hướng Dương lắc đầu…