Nhưng không ngờ vừa đi được một bước đã bị Đổng Nhân tát một cái, tát đến mức Trác Địch choáng váng!
Trác Địch ôm mặt quay đầu lại: "Bà đánh tôi làm gì? Bà còn tư cách gì mà đánh tôi nữa!!"
"Bây giờ cô đi rồi thì sạch sẽ rồi phải không? Trác Địch, không phải lúc đầu cô bàn tính với tôi lừa người ta như vậy sao? Bây giờ trách nhiệm lại là của riêng tôi à?" Đổng Nhân trừng mắt nhìn Trác Địch .
Trác Địch cười khẩy, lắc đầu nói với thị trưởng Trác : "Tôi không có, tôi không hề hợp tác với bà ta để lừa người. Từ nhỏ tôi đã cho rằng bà ta là mẹ tôi, nhưng lúc nhỏ tôi rất ít khi gặp bà ta, lớn lên, bà ta mới đưa tôi tới thành phố B, nói cho tôi biết, ai là cha tôi. Tôi chỉ là một tên ngốc bị bà ta thao túng!"
"Con đi trước đi." Thị trưởng Trác tin Trác Địch .
Trác Địch nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đổng Nhân, rồi ôm mặt quay người bỏ đi.
Cánh cửa bị đóng sầm lại một tiếng, trong phòng chỉ còn lại hai người. Đổng Nhân bị thị trưởng Trác tát một cái thật mạnh, lực rất lớn, lớn tới mức khiến Đổng Nhân ngã xuống bên cạnh bàn ăn...
Thị trưởng Trác từ trên cao nhìn xuống nói: " Tiểu Địch là đứa trẻ có tính cách như thế nào, có tâm cơ hay không, tôi còn không biết sao? Đổng Nhân bà là loại người gì, trong lòng tôi còn không rõ sao? Bà dám cả gan lừa tôi! Nhặt một đứa trẻ hoang về làm con tôi! Xét nghiệm AND trước đây, là bà đã động tay động chân đúng không! Chuyện lớn như vậy, bà lại dám lừa tôi?!"
"Lão Trác, ông đừng như vậy." Đổng Nhân khóc lóc, bò dậy nắm lấy tay thị trưởng Trác nói: "Là tôi có lỗi với ông, nhưng tôi cũng chỉ là muốn tìm một lý do để ở bên cạnh ông, tôi thích ông, lúc trẻ vừa gặp ông tôi đã yêu ông rồi. Lần nữa tới thành phố B, tôi lại bị ông lúc trung niên mê hoặc, tâm trạng này của tôi ông có hiểu không."
Thị trưởng Trác nhướng mày, nhìn bà ta...
Mê Truyện Dịch
Đổng Nhân thuận theo tâm tư ông ta nói: "Tôi đã xin lỗi rồi, ông tha thứ cho tôi đi, nể tình phần thật lòng tôi dành cho ông. Ông có thể không cần cho em bất cứ thứ gì, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, tôi đều không cần, nhưng trong những năm tới, tôi muốn làm người phụ nữ của ông, ông bảo tôi đến thì tôi sẽ đến, ông bảo tôi đi tôi sẽ đi, tôi sẽ hầu hạ ông thật tốt như trước đây, tuyệt đối không oán thán!"
"Hầu hạ tôi?" Thị trưởng Trác nhướng mày.
Đổng Nhân gật đầu.
Thị trưởng Trác túm lấy tóc bà ta, cười khẩy. "Đi tắm!"
"..."
Da đầu Đổng Nhân đau nhói vì bị túm tóc, trán rịn mồ hôi lạnh, có điều khi bà ta thấy vẻ mặt nghiêm túc của thị trưởng Trác, thì vẫn là ngoan ngoãn đi tắm...
Mười mấy phút sau, Đổng Nhân tắm xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2834.html.]
Quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, nhìn từ xa cơ thể Đổng Nhân vẫn trắng trẻo như trước kia, chỉ có điều nhìn gần thì ở một vài vùng da chỗ nào đó đã hơi chùng nhão.
Bà ta phát hiện túi xách của mình mở toang, điện thoại vỡ nát, tất cả các thiết bị điện tử đều bị đập nát.
Đổng Nhân tức giận trong lòng, không biết người đàn ông này muốn làm gì, nhưng bà ta không dám hỏi, chỉ ngoan ngoãn đi tới trước mặt ông ta, hầu hạ quen những người đàn ông kiểu này, nên Đổng Nhân sớm đã không còn biết xấu hổ.
"Cởi khăn tắm ra!" Ông ta ra lệnh.
Đổng Nhân nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên ghế sofa, sau đó cởi khăn tắm trên người xuống.
“Bà biết phải làm như thế nào rồi chứ?"
Thị trưởng Trác ra lệnh!
Đổng Nhân nhắm mắt lại, bà ta đã chán ngấy việc hầu hạ những ông già như thế này, bà ta muốn giải thoát, nhưng những sự giày vò này cứ đeo bám mãi không buông!
Đôi bàn tay to lớn ghê tởm bắt lấy bà ta, không buông ra!
...
Thị trưởng Trác giải quyết xong một lần, cả người nồng nặc mùi rượu đi tắm rửa sạch sẽ.
Đổng Nhân nằm vật ra trên ghế sofa, cả người không còn ra hình ra dạng gì nữa, những vết cào cấu đang rướm máu, tóc tai thì rối bù.
Thị trưởng Trác bước ra từ phòng tắm, trên người mặc áo choàng tắm, đi về phía Đổng Nhân.
Đổng Nhân có chút sợ nhìn ông ta, không biết sao lại nôn khan một cái, lúc này bị thị trưởng Trác nhìn thấy, thế là túm bà ta lại, bóp cằm bà ta hỏi: "Bà thấy ghê tởm à?"
"Không, không có." Đổng Nhân vội vàng lắc đầu.
"Còn nói không có?" Thị trưởng Trác trừng mắt nhìn bà ta, bóp cổ Đổng Nhân kéo bà ta tới bàn ăn, sau đó túm tóc bà ta dùng sức đập mạnh bà ta vào góc bàn: "Nói! Có ghê tởm tôi không! Đồ tiện nhân, đồ điếm! Vậy mà lại dám lừa tôi, có biết không, bà là người phụ nữ đầu tiên to gan, dám thách thức giới hạn của tôi!!"
Đổng Nhân khóc lóc xin tha, mắt đã hoa cả lên.