Trác Địch suy nghĩ rất lâu mới hỏi: "Tôi muốn hỏi, Đổng Nhân sau đó sẽ bị kết án như thế nào?"
Câu hỏi này khiến Trâu Niệm rối rắm, Trâu Niệm phân tích, với tâm trạng bây giờ của Trác Địch, là hy vọng Đổng Nhân bị kết án nhẹ? Hay là hy vọng Đổng Nhân bị kết án nặng?
Trâu Niệm chỉ có thể trả lời mơ hồ: "Chuyện này còn phải tùy thuộc vào tình tiết và hoàn cảnh xảy ra vụ án, luật sư sẽ nói."
Trác Địch lại im lặng một hồi lâu...
Trâu Niệm hỏi cô ta: "Cô còn nghe không?"
"Đang nghe, cứ như thế trước đi, tôi muốn ngủ rồi."
Trác Địch nói xong thì cúp máy ngay.
Trâu Niệm nằm trên giường, cầm điện thoại cau mày ngẩn người một lúc, trong lòng rất sốt ruột, nhưng cũng hiểu rõ chuyện này không thể vội vàng, phải từ từ khuyên bảo dụ dỗ.
Trâu Niệm cảm thấy, theo một nghĩa nào đó mà nói thì cô và Nguyễn Duật Nghiêu cũng đã lợi dụng Trác Địch, ít nhiều cũng có chút ý định lợi dụng, mặc dù Trác Địch là người liên quan không thể thiếu. Trong quá trình và sau khi khiến Đổng Nhân gặp báo ứng, Trâu Niệm không hy vọng người khác bởi vì chuyện này mà gặp chuyện gì, chẳng hạn như Trác Địch.
Đổng Nhân là một người nguy hiểm, là đối tượng mà Nguyễn Duật Nghiêu nghi ngờ đã mưu hại Trác Đằng, cũng là người thực sự có ý đồ muốn g.i.ế.c hại Trác Địch, tiếp xúc với người như thế, cần phải hết sức cẩn thận.
Nằm trằn trọc trên giường, cuối cùng Trâu Niệm vẫn là vuốt tóc lại rồi gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh bắt máy rất nhanh.
"Anh đang ở đâu vậy?" Cô hỏi.
"Đang đánh mạt chược với mấy người bạn, sao vậy?"
Giọng Nguyễn Duật Nghiêu trầm ấm, bên kia đúng là có tiếng đánh mạt chược, Trâu Niệm lắng nghe kỹ, không nghe thấy giọng phụ nữ nào cả.
"Chỉ có đàn ông thôi à?" Trâu Niệm hỏi với giọng điệu hơi nũng nịu và ghen tuông.
Anh cười: "Không, tối nay anh không có diễm phúc chơi mạt chược với ba người phụ nữ."
"Ai là phụ nữ? Cậu dỗ phụ nữ rồi coi anh em chúng tôi như niềm vui à người anh em!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2823.html.]
Trâu Niệm nghe thấy bên kia có tiếng không vui lắm của mấy người đàn ông, đang lên án Nguyễn Duật Nghiêu trọng sắc khinh bạn!
"Được rồi, không muốn làm phiền anh nữa, em muốn nói chuyện chính với anh, anh cứ nghe là được." Trâu Niệm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vừa nãy Trác Địch gọi cho em, hỏi em tòa án sẽ tuyên án Đổng Nhân như thế nào, có nặng lắm không, em trả lời qua loa, không nói gì cả. Anh cho người để mắt đến Trác Địch, nếu Trác Địch hỏi luật sư, tìm hiểu những chuyện này, đến văn phòng luật sư, vậy thì chứng tỏ.....Trác Địch đã có ý định tố cáo Đổng Nhân."
"Có ý định rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn." Anh đánh một quân bài, nói.
Trên bàn mạt chược, những người khác nghe anh ta nói vậy cũng không hiểu anh ta đang nói gì... cùng lắm cũng cho rằng là vấn đề đất đai của công ty anh, dự án đấu thầu bất động sản.
"Đúng vậy, có ý định rồi thì dễ thuyết phục." Trâu Niệm nói.
"Anh cứ chơi tiếp đi, em ngủ trước đây, nhớ về sớm nghỉ ngơi." Trâu Niệm trước khi cúp máy dặn dò anh.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Trâu Niệm nhấn nút cúp máy, yên tâm đi ngủ. Trong mắt cô, anh đi đánh mạt chược tốt hơn nhiều là đi uống rượu xã giao, ít nhất không cần lo lắng việc anh say rượu lái xe. Trước đây, mỗi lần cô nằm trên giường, biết anh đang đi uống rượu bên ngoài, tài xế không ở đó, anh cũng không gọi tài xế đến, là cô sẽ lo lắng tới nỗi không ngủ được, phải đến khi biết anh ta về tới nhà hoặc về tới chung cư an toàn rồi, cô mới yên tâm.
Gần đây, tập đoàn Nguyễn thị có dự án mới cần phải giành, khoảng thời gian này, anh nhất định sẽ tham gia những bữa tiệc xã giao tối nhiều hơn.
.....
Sáng sớm hôm sau, Trác Địch canh chỗ thị trưởng Trác ở từ lúc năm giờ rưỡi, tới bảy giờ, cô ta cuối cùng cũng chặn được thị trưởng Trác đang chuẩn bị ra ngoài đi làm.
Nhìn thấy Trác Địch, thị trưởng Trác bảo tài xế lên xe đợi trước.
"Sao con lại tới đây?" Thị trưởng Trác tới gần Trác Địch, hỏi cô ta.
Trác Địch không dám nhìn thẳng vào người cha này, kể từ sau khi biết được sự thật thì cũng không gặp nhau nhiều, lúc này biết thị trưởng Trác không phải cha mình, Trác Địch càng sợ hơn. Nhưng cô ta vẫn lấy hết can đảm nói: "Thị trưởng Trác, tôi không thể gọi ông là cha nữa, tôi tới đây là muốn nói với ông, tôi muốn xét nghiệm ADN, chứng minh tôi không phải con gái ông, như vậy tôi cũng dễ c.h.ế.t tâm."
Mê Truyện Dịch
"Xét nghiệm ADN?" Thị trưởng Trác nhíu mày, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: "Gọi mẹ con đi cùng, đợi sau khi ta sắp xếp xong sẽ gọi điện cho con!"
"Vâng, tôi về chờ điện thoại." Trác Địch nói.
Thị trưởng Trác gật đầu, nhìn kỹ ngũ quan Trác Địch, cô gái này trông chẳng giống mình chút nào, càng nhìn càng không giống!
Biết được con trai Trác Đằng còn sống, đang ở thành phố B, vậy thì cô con gái này có phải con mình hay không cũng đã không còn quan trọng nữa. Theo ông ta, thì tám mươi phần trăm Trác Địch không phải con mình! Nếu không thì con đĩ Đổng Nhân kia sợ xét nghiệm ADN cái gì? Khoảng thời gian này ông ta bận rộn sắp xếp công việc, nên cũng không để ý đến chuyện này, bây giờ nhanh chóng xử lý cũng tốt, xử lý xong rồi thì thanh thản!