Sáng hôm sau.
Trâu Niệm dậy sớm cùng dì giúp việc làm bữa sáng, lúc đó dì giúp việc bảo cô đừng động tay vào. Dì giúp việc cho rằng làm gì có chủ nhà nào lại chăm sóc giúp việc như vậy? Vậy còn thuê bà đến để làm gì? Chính là vì để nấu cơm chứ còn gì nữa!
"Dì sắp đi rồi, cháu phải tập làm quen. Lâu lắm rồi không nấu nướng nên tay nghề cũng kém đi." Trâu Niệm cười nói.
Mẹ Trâu đã nói chuyện xong với dì giúp việc. Bảo với giúp việc rằng, ngôi nhà này là bà và con gái mượn ở. Con gái một mình kiếm tiền không dễ dàng, chi tiêu quá nhiều nên người làm mẹ như bà thấy có lỗi với con gái mình. Hơn nữa, trong thời gian nằm viện chữa bệnh cũng đã nợ không ít tiền, hiện tại không thể kiếm được đồng nào thì tiêu đồng đó, phải tiết kiệm một ít tiền vì tương lai của con gái!
Dì giúp việc hiểu ý, gật đầu, nói làm xong tháng này thì sẽ nghỉ.
Trước khi ăn sáng, Trâu Niệm hỏi thăm dì giúp việc: "Dì ơi, dì đã tìm được nhà mới chưa? Nhất định phải tìm một gia đình tốt, chủ nhà không tốt thì dù có trả bao nhiêu tiền cũng đừng làm, thời buổi này lòng người khó đoán lắm."
Dì giúp việc nói: "Hôm qua đã đưa thông tin cho trung gian rồi, dì biết tự lo cho mình. Người như cháu và mẹ cháu thì ít lắm, dì rất cảm ơn hai mẹ con đã chăm sóc dì…"
Nghe dì giúp việc nói vậy, trong lòng Trâu Niệm cũng thấy thoải mái hơn. Biết tự lo cho mình là tốt rồi, người lớn tuổi như vậy ra ngoài kiếm tiền càng không dễ dàng.
9 giờ sáng, Trâu Niệm ngồi ngẩn người trong văn phòng của mình.
Điện thoại reo, cô nghe máy: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh đi cùng em, anh không yên tâm." Nguyễn Duật Nghiêu ở đầu dây bên kia nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2814.html.]
Trâu Niệm lắc đầu: "Không cần đâu, nếu anh không yên tâm thì em có thể gọi Hướng Dương đi cùng. Chỗ chúng em hẹn là quán của người quen em mở, rất an toàn. Em và Hướng Dương đi thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Nếu anh cũng đi, em sợ Trác Địch nhìn thấy anh sẽ mất kiểm soát, lại có ác cảm với em."
"Sao thế được." Anh cười.
Trâu Niệm cũng cười: "Sao lại không được? Anh đẹp trai như vậy!"
Nguyễn Duật Nghiêu quay lại vấn đề chính, dặn dò Trâu Niệm vài câu rồi mới cúp máy. Anh đang bận việc bên ngoài, sáng nay còn chưa đến công ty. Anh phải trực tiếp đi chuẩn bị họp với phía chính phủ về việc đấu thầu một lô đất.
Đến giờ hẹn, Hướng Dương đi cùng Trâu Niệm đến gặp Trác Địch.
Ba người đến gần như cùng lúc, đồ gọi cũng nhanh chóng được mang lên, Trâu Niệm nhấp một ngụm cà phê, nói với Trác Địch: "Cô có gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi đi."
Tối hôm qua, Trác Địch không nói hai chữ "ghi âm" qua điện thoại, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu đã gọi điện cho Trâu Niệm, nói với Trâu Niệm rằng Trác Địch có thể sẽ tới tìm cô.
Ngay từ đầu, Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm đã biết là nhất định sẽ bị tìm đến. Trong bản ghi âm có thể nghe thấy là ở quán cà phê, vì có tiếng của nhân viên phục vụ. Trác Địch tra camera cũng nằm trong dự đoán, mà Trâu Niệm và Hướng Dương đúng là đã đến quán cà phê.
Trâu Niệm đã nói như vậy, Trác Địch liền đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao lại quyết định đưa bản ghi âm cho tôi? Mục đích của cô là gì?"
"Mục đích là để nhắc nhở cô, đừng có ngốc nữa." Hướng Dương thay Trâu Niệm nói:
Mê Truyện Dịch
"Chúng tôi nghe mẹ cô nói những lời này thấy rất bất ngờ. Là tôi quyết định ghi âm lại, cô hẳn sẽ biết qua một con đường nào đó. Lúc đó chỉ có tôi là cầm điện thoại. Quyết định đưa bản ghi âm cho cô, là vì thương hại cô. Chúng tôi không phải bạn bè của cô, thậm chí còn có mâu thuẫn, nhưng vẫn đưa bản ghi âm cho cô là vì chúng tôi nghe những lời đó đều cảm thấy ớn lạnh, thực sợ hãi!"