Đổng Nhân nhìn theo ánh mắt của Trâu Niệm và quay lại nhìn người đàn ông.
Nguyễn Duật Nghiêu nói vài câu với mấy người đi cùng, sau đó đôi chân dài bước đi, trực tiếp đi đến chỗ Trâu Niệm.
"Nguyễn Duật Nghiêu!" Đổng Nhân gọi anh.
Nguyễn Duật Nghiêu châm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút không vui hỏi Đổng Nhân: "Bà đến công ty của tôi làm gì?"
"Tôi không thể đến được à? Ai quy định điều đó? "
Đôi mắt của Đổng Nhân đột nhiên mang theo chút sương mù, im lặng nhìn người đàn ông vô cùng mê người và thành thục này.
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, nụ cười của anh ấy rất sáng và đẹp, nhưng anh đột nhiên hạ giọng với vẻ mặt nham hiểm và cảnh báo Đổng Nhân: "Không ai quy định, nhưng nơi này xác thực không phù hợp với bà. Tôi sẽ thông báo xuống dưới, nếu bà gây rắc rối với bất kì ai ở đây, thì bên nhân viên bảo an sẽ không cần phải nể mặt bà. Nếu bà chỉ đi lang thang thì không sao, nhưng nếu bà làm phiền ai đó khi đang đi lang thang, bảo vệ cũng sẽ đưa bà đến đồn cảnh sát, tôi tin cảnh sát sẽ chỉ cho bà một con đường mà bà nên đứng! "
Đổng Nhân càng siết chặt các ngón tay hơn, Đổng Nhân đã rất gầy, khi bà ta siết chặt các ngón tay, các mạch m.á.u màu xanh lam dưới da và xương trên mu bàn tay như ẩn như hiện...
Nguyễn Duật Nghiêu đi về phía Trâu Niệm, đút một tay vào túi quần, hút một điếu thuốc, nói với cô vài câu.
“Vậy em đi trước.” Trâu Niệm nói với Nguyễn Duật Nghiêu.
Ánh mắt anh chạm ánh mắt cô, anh lập tức muốn ôm cô để an ủi, nhưng ở đây là trước cổng công ty, một số hành động thân mật quá mức cần phải thận trọng.
Điện thoại trong túi quần rung lên mấy phút, anh nhận được một cuộc gọi, là mẹ anh, dặn anh phải uống thuốc, bảo anh đừng xem nhẹ những cơn cảm mạo thông thường.
Chẳng bao lâu, xe của anh đã được tài xế lái ra ngoài, Nguyễn Duật Nghiêu cúp điện thoại, đi tới lấy chìa khóa xe từ tay tài xế, lên xe, không để ý đến Đổng Nhân đang tức giận đứng đó, liền lái xe rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2711.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu lái xe vòng quanh và nhìn thấy Trâu Niệm xuống xe ở trạm xe buýt trên một con phố nào đó.
Anh hẹn cô đợi ở đây.
Trâu Niệm cúi đầu, khoanh tay đi về phía xe của Nguyễn Duật Nghiêu, Nguyễn Duật Nghiêu xuống xe, vươn tay ôm lấy cô.
Có một chiếc SUV khổng lồ che chắn cho cả hai nên anh có thể không kiêng nể gì mà an ủi cô.
“Chúng ta vào trong xe nói chuyện nhé.” Cô nói trong vòng tay anh.
“Được.” Bàn tay Nguyễn Duật Nghiêu từ sau lưng trượt xuống, nắm lấy một tay của cô.
Anh mở cửa ghế phụ và giúp cô lên xe, sau khi cô ngồi xuống và mỉm cười nhìn anh, anh rời mắt khỏi cô và xoay người vòng về ghế lái.
Nguyễn Duật Nghiêu mở cửa ngồi vào xe.
“Tối nay em có tới nhà anh ăn tối không?” Anh quay lại và ngập ngừng hỏi.
"Hôm nay không được, ngày khác nhé..."
Trâu Niệm nói xong, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tâm trạng không tốt vì sự việc của Đổng Nhân, đến nhà anh có thể cô sẽ mất bình tĩnh, cô không thể lấy lại tinh thần để vui vẻ cười nói được, ngược lại càng khiến mọi người cảm thấy khó chịu khi ở bên cô ấy.
Nguyễn Duật Nghiêu cũng không ép buộc, trực tiếp chở cô về nhà.
Đến gần biệt thự, Nguyễn Duật Nghiêu chậm rãi dừng xe, chờ cô cởi dây an toàn ra, Nguyễn Duật Nghiêu nghiêng người hôn lên môi cô.
Mê Truyện Dịch
Thân thể Trâu Niệm hoàn toàn bị anh đè ép…