Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 261:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:49:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại sao lại tắt máy rồi? Điện thoại hết pin chưa sạc hay là cô ấy cãi nhau với mẹ sao? Hoặc là cô ấy đã gặp Trác Đằng rồi sao?

Có phải Tô Chính Đông đến nhà làm phiền cô ấy không?

Trong đầu anh luẩn quẩn những suy đoán như vậy một hồi lâu.

Nhưng anh không lái xe đến tìm cô. Trong lòng anh vẫn biết, suy nghĩ của mình có phần hơi quá, cũng có phần phóng đại. Có lẽ chỉ đơn giản là do cô quên mất thôi.

Sáng nay cô nói đúng là cô thực sự quên mất.

Một nụ hôn triền miên kết thúc, anh âu yếm vuốt ve má cô, ngón tay cái xoa xoa trên đôi môi hồng nhuận của cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô nói: "Anh nhớ em cả đêm."

"Em xin lỗi." Trâu Niệm ôm lấy eo anh, mặc dù miệng vẫn còn rất đau.

Nguyễn Duật Nghiêu ôm chặt lấy cơ thể cô, hôn lên tóc cô, nhắm mắt thở dài nói: "Đợi em ly hôn xong, anh muốn em lấy anh."

"Ừm..." Trâu Niệm gật đầu, gật đầu thật mạnh.

Nếu kết hôn rồi, buổi sáng có thể cùng nhau đi làm, quan tâm hỏi nhau sáng nay muốn ăn gì, ngủ đến mấy giờ thì dậy,... Buổi tối thì cùng nhau tan làm rời khỏi công ty, cô có thể đích thân chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của anh, sẽ không vì liên lạc không được với đối phương mà lo lắng mất ngủ cả đêm. Sau khi kết hôn, cô có thể ngủ bên cạnh anh cả đêm.

Trong thời gian mẹ cô nằm viện, cô đã có một khoảng thời gian sống chung với anh. Đó là khoảng thời gian mà Trâu Niệm thấy rất hạnh phúc.

Tròng lòng Nguyễn Duật Nghiêu đang nghĩ đến chuyện gì đó, trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia phức tạp. Anh ôm lấy eo Trâu Niệm, mũi chạm mũi thân mật nói với cô: "Trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."

Trâu Niệm vui vẻ đồng ý. Vốn định thứ bảy sẽ đi cùng anh nhưng cô phải đi cùng mẹ đến bệnh viện. Vậy thì hôm nay cô chỉ có thể cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của anh thôi.

Nguyễn Duật Nghiêu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô: "Ngoan quá..."

"A, ngứa quá." Trâu Niệm xấu hổ né tránh, mặt đỏ bừng. Nhưng khuôn mặt đỏ bừng đó vẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn khuôn mặt tinh xảo này, cô không khỏi nở nụ cười mê mẩn.

Cô vừa mê đắm, Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy vậy cũng không chịu nổi.

Hơi thở hai người gấp gáp hôn nhau. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh, hai người từng bước từng bước di chuyển đến ghế sofa, cùng nhau ngã xuống ghế sofa, quần áo xộc xệch.

Sau khi triền miên, Nguyễn Duật Nghiêu tự chỉnh trang rồi ở trong văn phòng châm một điếu thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2611.html.]

Một lát sau, Trâu Niệm ở trên lầu đi xuống cũng đã chỉnh trang lại bản thân, tóc cũng không rối, chỉ có má là còn ửng hồng chưa phai.

"Cơ thể em có khó chịu không?" Nguyễn Duật Nghiêu thấy cô đi vào, không nhịn được đưa tay vuốt ve lại gò má trắng nõn của cô.

Anh ghé mũi áp sát vào người cô, hít một hơi thật sâu. Một mùi hương ngượng ngùng nữ tính của người phụ nữ tỏa ra không ngừng.

Trâu Niệm lắc đầu nhìn anh, có ý trả lời anh là... không có chỗ nào khó chịu.

Khóe môi Nguyễn Duật Nghiêu hơi nhếch lên: "Trưa nay, anh dẫn em đi gặp Trác Đằng, anh đã tìm được cậu ấy, giúp cậu ấy làm việc mấy ngày, cậu ấy mới đồng ý gặp mặt."

Trâu Niệm nhất thời sửng sốt.

Anh dẫn cô đi gặp Trác Đằng?

Nghe giọng điệu của anh thì có vẻ như anh đã tìm được Trác Đằng từ mấy ngày trước?

Mê Truyện Dịch

"Đừng ngạc nhiên, Niệm Niệm. Anh đã từng có một lần lỡ dọa cậu ấy sợ chạy mất, từ đó về sau anh không dám nói gì với cậu ấy nữa. Anh sợ mình sẽ làm cậu ấy tức giận thì cậu ấy lại bỏ chạy mất." Nguyễn Duật Nghiêu giải thích.

Trâu Niệm nghi hoặc, hỏi anh: "Trác Đằng quen anh sao? Sao anh ấy lại nghe lời anh?"

Nguyễn Duật Nghiêu thành thật kể với Trâu Niệm: "Anh quen biết Trác Đằng từ rất lâu rồi. Hồi cậu ấy học lớp 10, anh đã bắt đầu tiếp xúc với cậu ấy. Bọn anh là bạn rất tốt, sau này cậu ấy còn gọi anh là anh trai. Chuyện cậu ấy lên đại học thì quen biết em rồi hai người yêu nhau thì anh không biết."

"Vậy anh ấy có biết em và anh ở bên nhau không?" Trâu Niệm quan tâm hỏi.

"Hiện tại cậu ấy vẫn chưa biết. Cậu ấy có kể với anh về chuyện yêu đương ở thời đại học nhưng anh không hỏi tên bạn gái cậu ấy, lại càng không biết em chính là bạn gái của cậu ấy." Nguyễn Duật Nghiêu tự tin là có thể lừa được Trâu Niệm, anh nói tiếp:

"Lúc anh ở bên em thì dần dần mới biết bạn trai cũ của em là Trác Đằng. Anh đã rất ngạc nhiên khi biết em là bạn gái của Trác Đằng, nhưng lúc đó anh đã yêu em rồi, anh đã không còn đường lui! Hơn nữa, em đã chia tay cậu ấy rồi. Anh cho rằng anh chỉ cướp em từ cuộc hôn nhân với Tô Chính Đông chứ không liên quan đến người khác."

Trâu Niệm hít một hơi thật sâu, nhíu mày. Cô không ngờ Nguyễn Duật Nghiêu lại quen biết Trác Đằng, càng không ngờ họ là bạn tốt, Trác Đằng còn gọi anh là anh trai.

Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của Trâu Niệm. Anh lo rằng Trâu Niệm sẽ tức giận.

Nhưng Trâu Niệm không hề tức giận, chỉ là đầu óc cô hơi rối, cô nói: "Em về phòng làm việc của em trước. Trưa nay, ừm... chúng ta cùng ăn cơm với anh ấy đi."

Cô chán nản rời khỏi phòng làm việc của anh.

Loading...