Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 260:2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:49:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô có thể làm mọi việc mà một người vợ nên làm cho Tô Chính Đông, nhưng duy chỉ có tình yêu và cảm giác thì có lẽ không thể cho anh ta.

Thế sự khó lường, trên đời có biết bao người thay lòng đổi dạ, cô bây giờ cũng là một trong những số đó, có lẽ cô sẽ nảy sinh tình cảm với Tô Chính Đông luôn dịu dàng không lạnh nhạt, tương lai lúc đó ai mà nói trước được.

Những người bạn gái vì người đã mất mà thủ tiết chỉ là số ít, cô không thấy mình vô liêm sỉ, khi kết hôn với Tô Chính Đông, cô cũng đã kết thúc với Trác Đằng.

Trong lúc đi dạo với mẹ, chính cô cũng nghe thấy tiếng than ngắn thở dài của mình.

Điều mà Trâu Niệm không hiểu chính là, tại sao Trác Đằng không xuất hiện trước mặt cô, liên lạc một chút cũng không sao, anh ấy sợ gì?

Chẳng lẽ anh ấy sẽ thấy gặp mặt là chuyện ngại ngùng?

Cả đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau Trâu Niệm thức dậy với hai quầng thâm.

Lúc rửa mặt, cô nhìn thấy mặt mình, thật tệ, cô thấy sắc mặt đặc biệt không tốt, liền đắp mặt nạ, lại nghĩ cách làm giảm quầng thâm, nhưng khi đi làm vẫn mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Xuống lầu ăn sáng, cô bật điện thoại.

Đột nhiên cô nhớ ra, tối qua cô không gọi điện cho Nguyễn Duật Nghiêu, cũng không liên lạc với Nguyễn Duật Nghiêu. Lúc tan làm, anh đã nói, tối trước khi ngủ sẽ đợi điện thoại của cô.

Thực ra đây đã trở thành thói quen giữa hai người, không gặp mặt, nhất định phải trò chuyện qua điện thoại cho đến khi một trong hai muốn ngủ, hôm qua không liên lạc, hẳn là là một ngày rất đặc biệt trong mắt anh.

"Con đi đâu đấy? Đến ăn cơm đi!

Sắp muộn rồi..." Mẹ Trâu gọi cô con gái xuống lầu rồi lại quay lên lầu.

Trâu Niệm quay đầu, nhíu mày nhìn thời gian, quả thực là sắp không kịp rồi, cô đặt điện thoại xuống rồi ngồi xuống, ăn nhanh, ăn một cách nhanh chóng sau đó ra ngoài đi làm.

"Ngày mai là thứ bảy, con không có sắp xếp gì chứ?" Mẹ Trâu hỏi cô.

"Tạm thời thì không." Trâu Niệm ngẩng đầu nói.

Mẹ Trâu gật đầu, cười nói: "Không có thì tốt, ngày mai cùng mẹ đến bệnh viện một chuyến."

"Mẹ, mẹ không khỏe chỗ nào sao?" Trâu Niệm lập tức lộ vẻ căng thẳng, người thân cô lo lắng nhất chính là mẹ, rất sợ cơ thể mẹ lại có vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2602.html.]

"Không có gì không khỏe, nhưng mẹ cũng muốn đi kiểm tra một chút..."

Trâu Niệm gật đầu: "Được, ngày mai chắc con không có việc gì."

Cô rất hiểu lịch trình của mình, về cơ bản ngoại trừ việc lệ thuộc trực tiếp cấp trên thì không còn ai khác cần tiếp đãi.

Đi cùng mẹ tới bệnh viện, vậy thì đành phải dời chuyện ở cùng Nguyễn Duật Nghiêu, cùng lắm thì chủ nhật bù một ngày cho anh.

Ăn sáng xong, Trâu Niệm cầm túi xách rời khỏi nhà.

Ra tới bên ngoài, cô lập tức nhấn gọi vào số điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu, anh bắt máy, hỏi cô: "Em ổn chứ?"

"Em ổn, Duật Nghiêu....Thực sự xin lỗi...Tối qua em quên gọi cho anh thì đi ngủ."

Mê Truyện Dịch

Cô thấy mình nên xin lỗi, nếu vì quá mệt mà quên gọi cho anh thì cũng thôi đi, chủ yếu là, cả ngày hôm qua trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của Trác Đằng, tâm lý không gặp Trác Đằng một lần thì sẽ không từ bỏ ý định đang quấy phá cô!

"Tới công ty, em tới gặp anh trước." Anh nói.

Nghe giọng điệu và ngữ khí của anh, Trâu Niệm thấy có vẻ như anh không trách cô quên gọi điện thoại.

Trong lòng có chút áy náy, tối hôm qua, Trác Đằng thực sự chiếm vị trí trong đầu cô lớn hơn anh!

Sáng sớm, tầng cao nhất của tập đoàn Nguyễn thị.

Trâu Niệm bận rộn trong phòng làm việc của mình tới chín giờ rưỡi, cô không tìm anh ngay khi tới công ty, sợ người khác nhìn thấy sẽ bàn tán, ảnh hưởng không tốt.

Lần lừa tới chín giờ rưỡi, cô mới đi tìm anh.

Thấy cô bước vào, Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, trông anh càng thêm sâu lắng.

Anh bước tới trước mặt cô, giơ hai tay nắm lấy vai cô, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô một cách bá đạo, có lẽ anh hôn đau cô, nên cô né tránh.

Nhưng anh không từ bỏ nụ hôn mang theo tâm trạng không vui này, anh giữ chặt cơ thể cô, để cô hoàn toàn ngả vào lòng mình, anh hôn cô lưu luyến, hận không thể dán cô vào người mình.

Anh không thích cầm điện thoại rồi nghĩ, rốt cuộc cô đang làm gì?

Tại sao không gọi nói một tiếng "ngủ ngon" với anh?

Loading...