Buổi tối tan làm, Trâu Niệm về nhà như bình thường.
Cô đã ra khỏi công ty lên xe, điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu lại gọi tới, anh nói: "Tối nay có thể ra ngoài không?"
"Ra ngoài?" Trâu Niệm không hiểu.
"Sau 8 giờ tối anh có rãnh, chúng ta..." Anh nói tới đây thì dừng lại.
Trâu Niệm hiểu ý anh, cô nói: "Hôm nay e là không được, em đã lên xe rồi, ngày mai hoặc ngày kia, ngày nào anh rảnh, em tan làm có thể trực tiếp không về nhà đi cùng anh, nửa đêm sẽ về.
Em ra ngoài lâu phải xin phép mẹ trước, giờ này... mẹ em đã chuẩn bị xong bữa tối rồi."
"Được, hôm nay anh không làm khó em." Anh nói đùa, "Tối có thời gian thì gọi cho anh, nghe giọng em cũng không tệ.
Biết đâu nghe xong anh liền xuất tinh..."
Trên xe, Trâu Niệm cầm điện thoại áp chặt vào tai, biết anh chắc chắn là đang ở trong xe mình.
Trần trụi như vậy, Trâu Niệm cảm thấy mặt nóng ran, đỏ bừng...
Mê Truyện Dịch
Cô không nói chuyện với anh nữa, nếu nói tiếp, cô sợ mình thực sự không thể ngẩng đầu lên nhìn những người khác trong xe mất.
Sau khi cúp máy, điện thoại của Trâu Niệm lại vang lên, cô bắt máy: "Dương Dương?"
Lúc xe buýt lái qua gần công ty, Trâu Niệm vuốt tóc, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy một bóng người đàn ông đứng bên đường nhìn cô khiến cô sửng sốt.
Xe buýt đang chạy, bóng người đó càng ngày càng cách xa cô...Điện thoại trong tay Trâu Niệm liền rơi xuống xe, cô đứng dậy chống hai tay vào cửa sổ xe, kích động nhìn về phía sau, cô gọi: "Trác Đằng... Trác Đằng!" Dù cô có gọi thế nào, thì bóng người đó vẫn ngày càng xa...
Trâu Niệm tin rằng mình không nhìn nhầm, cô quay người nhanh chóng nhặt điện thoại trên sàn lên kết thúc cuộc gọi, đứng ở cửa xe buýt, chuẩn bị xuống xe ở trạm tiếp theo để quay lại!
Trâu Niệm đứng ở cửa lên xuống xe buýt, tay cô vịn vào thành ghế ngồi bên cạnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía sau xe buýt.
Phía sau thực sự đã không nhìn thấy gì nữa rồi, nhưng bóng người đó khiến cô thực sự không thể rời mắt.
Vài phút trôi qua, xe buýt dừng lại ở trạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2592.html.]
Có người cùng xuống xe, Trâu Niệm vội vàng chạy xuống xe trước những người khác.
Trạm xe buýt kia cách rất xa, xe chạy chỉ mất vài phút, nhưng khoảng cách thực sự không gần, cô không thể chạy đến đó.
Cô cố gọi một chiếc taxi, nhưng chiếc nào cũng có người, cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể chạy về phía trạm xe buýt đó.
Thời tiết lúc này ở thành phố B đã không còn nóng nữa, cô chạy thẳng đến trạm trước.
Cô không biết mình bị làm sao, đã từng tưởng tượng tới cảnh gặp lại Trác Đằng, trong lòng cũng gần như chắc chắn Trác Đằng đang ở thành phố B, lòng cô đã thấp thỏm mấy ngày liền, hôm nay, cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy.
Cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ mình hoa mắt, cô tin rằng đó chính là Trác Đằng, gặp được anh ấy, Trâu Niệm không thể bình tĩnh nổi.
Đã hơn một năm...chưa từng gặp lại.
Trác Đằng là người đàn ông cô từng yêu đến thế, dù cho khi đó anh chỉ là một sinh viên chưa có khả năng, nhưng cô đã dựa dẫm vào người đàn ông này rất lâu.
Cô không biết mình đã chạy bao lâu, thở hồng hộc, cuối cùng cũng tới được trạm xuất phát, cô vén tóc nhìn quanh, nhưng đã không còn tìm thấy bóng dáng quen thuộc nào nữa.
"Nhìn nhầm sao?" Cô cau mày thở hổn hển, nhìn khắp nơi.
Trâu Niệm đưa tay vuốt ve vị trí tim mình, lúc này nhịp tim vẫn chưa ổn định trở lại.
Cô nhắm mắt buồn bã, thì thầm: "Không nhìn nhầm, chính là anh ấy..."
Cô đi đi lại lại trên đường phố bên ngoài, những nơi ít người, cô đều liếc mắt nhìn, biết đâu lại có bóng dáng Trác Đằng.
Những nơi đông đúc, cô dừng lại, dùng mắt từ từ lọc từng bóng người một, nhưng thất vọng thay, trong số những người đó thực sự không có Trác Đằng.
Trước kia không nhìn thấy Trác Đằng, tâm trạng của Trâu Niệm không tệ như vậy, khi tận mắt nhìn thấy anh ấy, tâm trạng cô liền trở nên tồi tệ vô cùng.
Cô cảm thấy mình phải thổ lộ hết những lời nghẹn trong bụng với anh ấy, nhưng người đó lại chớp mắt đã biến mất.