Cúp điện thoại, Trâu Niệm phấn khích lăn qua lăn lại trên giường, nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh. Có lẽ anh đã nhân lúc không ai chú ý mà hôn vào điện thoại một cái. Có lẽ anh quay đầu lại, khóe mắt và khóe môi đều nở nụ cười rồi hôn vào điện thoại một cái.
Tóm lại, trong tưởng tượng của cô, anh là một người đàn ông vô cùng quyến rũ.
Thường thì khi anh có việc, Trâu Niệm sẽ nói chuyện với anh rất ngắn, lúc này Trâu Niệm không dám quấy rầy anh. Mỗi khi gặp phải chuyện khó khăn, anh nhất định phải đích thân tham dự tiệc rượu để giao tiếp.
Anh cũng rất cẩn thận khi xử lý mọi việc bên ngoài, vì vậy Trâu Niệm không muốn làm phiền anh. Trước đây trong một năm làm việc, cô thường xuyên phải đi tiếp khách hàng, bây giờ cô cũng rất hiểu sự bận rộn của Nguyễn Duật Nghiêu trong các bữa tiệc.
Tuy Trâu Niệm nói với anh rằng cô muốn ngủ rồi nhưng thực ra cô không ngủ được.
Trong lòng cô đang lo lắng, chuyện giữa Nguyễn Duật Nghiêu và Tô Chính Đông sẽ giải quyết như thế nào?
Tô Chính Đông tính tình rất cứng đầu, làm việc thường không quen suy nghĩ đến hậu quả, luôn cho rằng mình có người bảo hộ. Chẳng hạn như mối quan hệ của mẹ anh ta, chẳng hạn như những mối quan hệ mà cha anh ta có trước khi mất. Vì vậy, anh ta cho rằng mình luôn ngang ngược vẫn sẽ luôn bình an vô sự.
Trợ lý Đổng chiều nay nói với cô, Nguyễn Duật Nghiêu đang nương tay với Tô Chính Đông, không muốn đối xử với Tô Chính Đông như đối với kẻ thù.
Vậy tại sao Nguyễn Duật Nghiêu lại nhượng bộ Tô Chính Đông, người đã nhiều lần gây rắc rối cho anh?
Trợ lý Đổng không nói rõ, nhưng Trâu Niệm tự cảm nhận được, cũng phân tích ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2562.html.]
Lý do này, có lẽ là chị gái của Tô Chính Đông...
Người này tuy đã mất, nhưng mỗi khi Trâu Niệm nhớ lại vẫn không thể ngăn được mình cảm thấy đau lòng. Nếu anh không quan tâm, tại sao bây giờ anh lại làm như vậy?
Dù nghĩ như vậy nhưng cô không hy vọng Nguyễn Duật Nghiêu sẽ nhắm vào Tô Chính Đông. Suy nghĩ này của cô không liên quan đến Tô Chính Đông, chỉ đang nghĩ đến Nguyễn Duật Nghiêu và chị gái Tô Chính Đông...
Nguyễn Duật Nghiêu càng không nhắc đến chuyện quá khứ, cô càng tò mò. Có lẽ phần lớn con người đều có tâm lý này, dù tự khuyên mình đừng nghĩ nữa nhưng vẫn không ngăn được.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm nằm sấp trên giường, cầm một chiếc gối lên ngắm nghía. Đó là chiếc gối mà Nguyễn Duật Nghiêu mỗi lần đến đây ngủ đều dùng. Nhìn chiếc gối, Trâu Niệm cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Nguyễn Duật Nghiêu nằm trên giường của cô, nằm bên cạnh cô... Cô mím môi tự hỏi: "Phụ nữ khi yêu đều nhỏ nhen như mình sao? Mình thật sự nhỏ nhen lắm sao?"
Sáng hôm sau, hơn 10 giờ, Trâu Niệm nhận được điện thoại của Hướng Dương.
"Không sao chứ?" Trâu Niệm hỏi cô ấy.
"Cũng không hẳn, hai người đó đến Hồng Viễn để nói chuyện bồi thường. Em nghĩ mà xem, Tô Chính Đông trời không sợ đất không sợ, c.h.ế.t cũng không sợ. Là tên công tử bột thần kinh! Anh ta không sợ gây chuyện, nhưng Trịnh Lan có sợ không? Trịnh Lan còn chưa kịp bảo vệ con trai thì đã biết con trai gây ra chuyện như vậy, bà ta cũng rất tức giận."
"Vậy tình hình bây giờ thế nào?" Trâu Niệm hơi bối rối: "Bên này Nguyễn Duật Nghiêu không nói với em một lời nào, chắc là sợ em đi tìm gặp Tô Chính Đông."
Hướng Dương phân tích: "Bây giờ Tô Chính Đông bị mẹ mắng một trận, đang rất tức giận. Nhưng thực ra tức giận xong chắc anh ta vẫn phải nghe lời mẹ mà đi xin lỗi Nguyễn Duật Nghiêu đi? Chị cũng không chắc anh ta có chịu nhượng bộ không, dạo này tinh thần anh ta khá suy sụp. Em nói tại sao anh ta cứ nhất quyết phải treo cổ trên cái cây là em mà không yêu đương với người phụ nữ khác được sao. Ôi~ sinh ra với vẻ ngoài của một công tử đào hoa, nhưng lại có một trái tim si tình."
Trâu Niệm không nói gì, chỉ thở dài.