"Trác Đằng, trước tiên cậu hãy nghĩ xem bản thân cậu muốn làm việc trong lĩnh vực nào, loại công việc nào trước? Tôi sẽ giúp cậu xem trước, nếu có công việc phù hợp thì cậu cứ làm trước. Vừa làm vừa tìm rồi lựa chọn sẽ tốt hơn." Nguyễn Duật Nghiêu ngẩng đầu nói.
"Cảm ơn anh trai." Trác Đằng gọi một tiếng.
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, tiếp tục ăn. Anh không nhớ được đã bao lâu rồi Trác Đằng không gọi mình là anh trai. Mỗi khi Trác Đằng biết ơn anh hay những khi bất lực, hai người thực sự như là anh em ruột.
Trong mắt Nguyễn Duật Nghiêu, Trác Đằng vẫn là một đứa trẻ, dù sao cũng kém anh nhiều tuổi.
Mê Truyện Dịch
Trong mắt anh, Trác Đằng và Trâu Niệm là những người cùng độ tuổi.
Buổi chiều, Nguyễn Duật Nghiêu vừa trở về công ty là đã gọi điện cho Trâu Niệm.
Anh muốn nói chuyện với cô về chuyện của Trác Đằng trước. Nhưng anh vừa gọi điện bảo Trâu Niệm vào phòng làm việc của mình thì ngay lập tức có công việc gấp cần anh ra mặt xử lý, không còn cách nào khác. Lúc Trâu Niệm đến, anh vừa cầm áo khoác và điện thoại chuẩn bị ra ngoài.
Chuyện của Trác Đằng không thể nói rõ ràng trong một hai câu.
Nguyễn Duật Nghiêu bắt gặp Trâu Niệm, hôn lên mắt cô một cái, khiến cô lập tức nhắm mắt lại, lông mi chớp chớp.
Anh nói: "Xin lỗi em, anh có việc đột xuất phải ra ngoài. Tan làm thì đợi anh, anh sẽ đưa em về."
"Anh cứ đi làm việc đi, có chuyện gì thì tan làm rồi nói sau." Trâu Niệm gật đầu, tay vô thức chạm vào chiếc áo sơ mi trước n.g.ự.c anh. Anh đi ra ngoài, cô vẫn đứng phía sau nhìn anh.
Trâu Niệm trở về văn phòng của mình, tiếp tục bận rộn.
Cô phát hiện ra rằng mình có lẽ thực sự là một người nghiện công việc. Khi làm việc cô hoàn toàn không biết mệt, cũng làm rất say mê, rất tập trung và nghiêm túc.
Nguyễn Duật Nghiêu đi làm việc cả buổi chiều không về. Đến bốn giờ, Trâu Niệm vẫn chưa thấy bóng dáng anh. Thực ra trong lòng cô cũng lo lắng, Nguyễn Duật Nghiêu tìm cô để nói chuyện gì nhỉ?
Bốn giờ hai mươi, điện thoại của Trâu Niệm reo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2542.html.]
Cô cầm điện thoại lên xem, thấy là số của Nguyễn Duật Nghiêu thì cô liền nghe máy: "Alo?"
"Anh vẫn đang ở ngoài, nếu năm giờ anh vẫn chưa về công ty thì em cứ tan làm rồi tự gọi taxi về nhé, anh xin lỗi." Giọng anh mệt mỏi truyền đến.
"Được rồi, không cần nói xin lỗi đâu." Trâu Niệm nói với anh.
Hai người gần như cùng lúc cúp máy.
Trâu Niệm cảm thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt, giọng nói cũng đè nén. Người đi cùng anh là trợ lý Đổng nên cô hoàn toàn không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì.
Năm giờ, Trâu Niệm nhìn thời gian...
Một ngày làm việc kết thúc rất nhanh, đến năm giờ, anh vẫn chưa về, nhưng trợ lý Đổng đã trở lại.
Trâu Niệm đẩy cửa phòng làm việc ra ngoài, hỏi một câu: "Trợ lý Đổng, tiện nói đôi lời không?"
"Được." Trợ lý Đổng rất kính trọng cô.
Hai người bước vào phòng làm việc của Trâu Niệm, Trâu Niệm trong lòng lo lắng cho Nguyễn Duật Nghiêu vẫn chưa về, sợ anh có chuyện gì, liền hỏi trợ lý Đổng: "Nguyễn tổng đi làm gì vậy? Tôi nghe điện thoại của anh ấy, cảm thấy tâm trạng anh ấy không tốt. Bên đó cũng rất ồn ào, có chuyện gì xảy ra không?”
“Xin lỗi cô, tôi hỏi như vậy có thể khiến cô khó xử. Nhưng nếu tôi không hỏi, tối nay tôi sẽ không ăn cơm nổi, cũng không ngủ được."
"Nguyễn tổng..." Trợ lý Đổng nói, rồi dừng lại.
Trâu Niệm nhìn trợ lý Đổng với ánh mắt mong đợi.
Cuối cùng, trợ lý Đổng vẫn không nhịn được, nói với Trâu Niệm: "Là thế này… Bữa trưa ở công trường vừa kết thúc, công nhân đã đánh nhau với nhà thiết kế. Nhà thiết kế là của tập đoàn Nguyễn thị chúng ta, công nhân là của Hồng Viễn. Lúc đó... lúc đó thiếu gia Tô Chính Đông của Hồng Viễn cũng có mặt ở công trường. Chính là vì anh ta ở đó, nên công nhân của Hồng Viễn mới dám ra tay! Bây giờ xử lý rất phiền phức..."
Trợ lý Đổng: "Bên cạnh nhà thiết kế cũng có trợ lý nam. Ra tay đánh nhau cuối cùng là người của Tô Chính Đông bị thương, khá nghiêm trọng. Bây giờ cảnh sát đã đến xử lý.”