Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 25:2
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:08:50
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em đã quấy rầy việc nghỉ ngơi của tôi rồi." Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trên sofa, cau mày ném tàn thuốc vào gạt tàn, anh nói với Trác Địch với vẻ không vui.
Vẻ mặt Trác Địch liền cứng đờ: "Em đã dạy cô ta một bài học rồi, em cũng biết trường học của cô ta. Tạm biệt, anh nghỉ ngơi sớm nhé, ông xã..."
Tiếng gọi "ông xã..." cuối cùng của Trác Địch rất ngọt ngào.
Cô ta nhặt chiếc túi da đặt trên ghế sofa bên cạnh lên, hung hăng nhìn Trương Chương một cái rồi bước ra ngoài.
Trương Chương cúi đầu.
Cô ta nhận thấy giữa Nguyễn Duật Nghiêu và vợ có một chút không hài hòa.
Vợ anh tức giận bỏ đi, Nguyễn Duật Nghiêu cũng không bận tâm, điểm mấu chốt là anh đã nói khéo đuổi vợ mình về.
"Cô là ai?" Nguyễn Duật Nghiêu đột nhiên hỏi.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp hùng hồn, là kiểu không cho phép Trương Chương nói dối.
"Nguyễn tiên sinh, thật xin lỗi. Tôi đúng như vợ anh nói, tôi chỉ là sinh viên, 20 tuổi, đang học năm thứ hai, không có lý lịch phức tạp..." Trương Chương trả lời một cách cẩn thận.
"Sao cô lại làm vậy?" Nguyễn Duật Nghiêu lại châm một điếu thuốc khác, cau mày.
Trương Chương hít một hơi thật sâu, cúi đầu lo lắng: "Nguyễn tiên sinh, tôi xin lỗi... tôi, tôi rất cần một số tiền, nhưng tôi làm thêm không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn, cho nên có người đã giới thiệu cho tôi công việc này, biết được đối phương là anh, tôi mới..."
"Biết được là tôi, cô mới..." Nguyễn Duật Nghiêu nhắc lại với vẻ mỉa mai, anh ngước đầu lên, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô gái, anh không chấp nhận lời nịnh nọt của cô gái nên đã nghiêm khắc nói: "Cô không nên xem việc cám dỗ đàn ông như một công việc! Cô còn là sinh viên! Bị đánh vào mặt có đau không? Cô phải ghi nhớ, không nên đụng vào những người đàn ông đã có gia đình, cẩn thận kẻo hủy hoại chính mình!"
Nói xong, Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, bảo cô ta cùng đi ra ngoài!
Sắc mặt Trương Chương thay đổi liên tục, cô ta đi theo sau lưng Nguyễn Duật Nghiêu ra ngoài, cảm thấy rất xấu hổ, nhân viên khách sạn đều đã nghe thấy hết.
Nguyễn Duật Nghiêu đi ở phía trước, Trương Chương ngẩng đầu nhìn bóng lưng rắn chắc của anh, mặt cô ta nóng rang, cô ta đã mất hết mặt mũi ở trước mặt người đàn ông này.
Đi được nửa chừng anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đến số của Trâu Niệm: "Trác Địch đến rồi, cô trốn vào nhà vệ sinh trước đi, đừng hòng bỏ đi, chúng tôi đã tới cửa rồi."
Sau khi gửi tin nhắn, Nguyễn Duật Nghiêu nở nụ cười trêu chọc.
Anh thoải mái cầm điện thoại trong tay, một tay đút vào túi quần, khẽ nhếch đôi môi mỏng rồi đi về phía căn phòng đó với tâm trạng vui vẻ.
Trương Chương đi theo sau, anh lấy một thẻ phòng khác ra mở cửa.
Nguyễn Duật Nghiêu đi vào, lướt mắt nhìn căn phòng, quả nhiên Trâu Niệm không có ở đây, đèn trong nhà vệ sinh không được bật, do Trâu Niệm đã tắt nó, nếu bật đèn lên sẽ bị nhìn thấy.
"Cô sang ghế sofa ngồi đi, bật TV lên." Nguyễn Duật Nghiêu ra lệnh cho Trương Chương.
"..."
Trương Chương hoàn toàn không hiểu người đàn ông này có ý gì, cô ta cũng không dám nói gì, liền đi đến ghế sofa ngồi xuống, bật TV lên không mở quá ồn.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn vào nhà vệ sinh, anh đi sang đó, mở cửa nhà vệ sinh rồi bước vào, anh đã quen thuộc với tất cả tiện nghi trong khách sạn này, trong bóng tối, anh khóa trái cửa phòng tắm được gắn kính mờ.
Mùi của một người đàn ông bỗng nhiên đến gần, là Nguyễn Duật Nghiêu. Trâu Niệm đang trốn trong góc nín thở!
Chẳng phải bên ngoài có Trác Địch, còn có Trương Chương, sao bây giờ anh lại vào đây làm gì? !
Nguyễn Duật Nghiêu tiến lại gần, anh đã thích nghi với bóng tối, đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trâu Niệm trong bóng tối, anh đưa tay lên, dùng điện thoại đang cầm trên tay nâng cằm Trâu Niệm lên, thấp giọng nói: "Lại bắt đầu ghét tôi đến ngứa răng rồi phải không? Nào, cắn tôi đi."
Trâu Niệm tránh né anh.
Cả người cô bị cơ thể của người đàn ông ép vào góc tường, anh phà hơi thở nóng hổi bên tai cô, thổi vào ốc tai của cô, Trâu Niệm sợ đến nhắm chặt mắt lại, Nguyễn Duật Nghiêu chống tay vào tường, giam cô ở trong lòng, đôi môi mỏng của anh chạm vào môi cô, mơn trớn qua lại, giọng nói của anh bỗng trở nên khàn đặc: "Cắn tôi đi..."
Chương 26.1
Nghe thấy giọng nói mê hoặc của Nguyễn Duật Nghiêu, đầu Trâu Niệm liền ong ong, gần như mất khả năng kiểm soát bản thân.
Cau mày, cố gắng tìm lại một tia lý trí, cơ thể nặng của người đàn ông đè xuống, trong không gian chật hẹp, cơ thể anh dán chặt vào người cô, như muốn nghiền nát cô.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu, nhìn thấy bộ n.g.ự.c tròn trịa đầy đặn nhấp nhô lên xuống của Trâu Niệm, thì lại nhớ tới đêm hôm đó, thế là tay của anh ôm lấy n.g.ự.c cô, xoa bóp nhào nặn.
Ở toilet không bật đèn một lúc lâu, ánh mắt có thể nhìn thấy hình dáng một vài thứ, ví dụ như, ngực, cổ, xương quai xanh Trâu Niệm.
Anh liền cảm thấy cơ thể đã trở nên căng cứng.
Đôi môi mỏng không nhịn được mơn trớn môi cô hết lần này tới lần khác, hít lấy hương thơm của người phụ nữ. Sự cọ xát bên môi, khiến cả người Trâu Niệm như có một luồng điện xẹt qua, sau đó, cô phát hiện đã không lui được nữa rồi.
Những ngón tay căng thẳng tới nắm chặt, hai cánh tay cường tráng rắn chắc như sắt thép của anh vòng qua bên người cô, khiến cô không thể thoát được.
“Nguyễn Duật Nghiêu——” Trâu Niệm thử thức tỉnh anh.
Cô đè thấp giọng, sợ bị người khác nghe được, càng sợ có người vào phát hiện, mặc dù Trác Địch không gây phiền phức cho cô sau chuyện lần trước nữa, nhưng Trâu Niệm cảm thấy, người vợ này của anh không dễ chọc!
“Gọi một tiếng nữa nghe xem……” Nguyễn Duật Nghiêu rũ mắt xuống, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, đưa tay ra bóp cằm cô rồi nâng lên, sau đó tới gần hung hăng hôn xuống.
Trâu Niệm bị hôn trở tay không kịp!
Cả người cô mềm nhũn, đầu lưỡi anh chui vào kẽ hở, phút chốc liền tiến vào khoang miệng cô, thành công chiếm lấy……
Cơ thể rắn chắc của Nguyễn Duật Nghiêu, chạm vào váy cô, sau đó đẩy người lên, vật thô to kia cách váy cọ qua cọ lại người cô, khiến mặt Trâu Niệm đỏ bừng. Đây là lúc hai người đều tỉnh táo, Trâu Niệm còn cho rằng lần trước là anh cố ý tính kế cô!
Cho dù anh phủ nhận Trâu Niệm cũng không tin, trừ khi anh không có ai khác!
Vợ anh ở bên ngoài, nhưng anh lại thế này với cô ở toilet.
Trâu Niệm liều mạng dùng sức cắn mạnh vào môi anh, sau đó nếm được mùi m.á.u tanh, còn có, tiếng rên khẽ của người đàn ông mang theo chút dục vọng.
“Cô thật sự cắn tôi?” Nguyễn Duật Nghiêu nhỏ giọng hỏi.
Bên ngoài là tiếng TV đang phát quảng cáo, Trâu Niệm khẽ động: “Là anh khiến tôi cắn……”
Đối diện với ánh mắt khiêu khích của người phụ nữ trong bóng tối, Nguyễn Duật Nghiêu chẳng những không tức giận, mà ngược lại lại trượt tay xuống từ vai cô, sau đó nắm lấy cặp m.ô.n.g săn chắc của cô, dùng sức đẩy mạnh vào phần căng cứng kia của anh.
Trái cổ khẽ động, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô: “Tôi thích tính cáu gắt của cô, chúng ta cược đi, rằng cô sẽ cam tâm tình nguyện rên dưới người tôi——”
“Vô liêm sỉ!” Trâu Niệm mắng nói.
“Giọng nói thật dễ nghe……” Nguyễn Duật Nghiêu đưa một tay ra sau người, bật đèn lên.
Trong nháy mắt, bên trong toilet trở nên sáng lên.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay lên sờ môi mình, một chút m.á.u tươi dính lên ngón tay, rồi nhìn chằm chằm Trâu Niệm sắc mặt đang tái nhợt, cau mày nói: “Tôi và chồng cô, ai khiến cô có cảm giác hơn.”
Trâu Niệm không nói, chỗ nào đó trong lòng đang run lên dữ dội, cảm giác phức tạp này trở nên mãnh liệt hơn khi nhìn ngũ quan của anh, cô muốn thoát khỏi sự giam cầm trong n.g.ự.c anh, nhưng lại bị anh nắm lấy bả vai đè trở lại lần nữa!
Môi và răng của người đàn ông, khẽ cắn xương quai xanh trắng nõn của cô, in dấu lên đó.
Máu tươi trên môi Nguyễn Duật Nghiêu……nhuộm đỏ cổ cô.
Làn da trắng nõn hiện lên một vết đỏ, đặc biệt chói mắt.
Nhưng Nguyễn Duật Nghiêu lại cảm thấy, đẹp.
Sau khi hài lòng thì l.i.ế.m đôi môi mỏng, rồi buông cô ra, xoay người đi ra ngoài ——
Trâu Niệm không phải cạn lời bình thường.
Trong toilet, cơ thể Trâu Niệm tử tử trượt xuống, cuối cùng ngồi xổm trên sàn, rất lâu rất lâu, mãi cho tới khi Nguyễn Duật Nghiêu và người trong phòng rời đi, Trâu Niệm mới đứng dậy, tới trước bồn rửa tay hứng một bụm nước, hất lên mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Sau đó mở mắt ra, nhìn mình trong gương, một vết đỏ nơi xương quai xanh ở cổ, là m.á.u trên môi anh.
Thế là cầm lấy chiếc khăn sạch trong toilet phòng khách sạn, thấm chút nước, lau đi, vệt m.á.u đỏ liền dính lên chiếc khăn trắng.
Trâu Niệm khựng lại, nhìn vết m.á.u đỏ kia, cuối cùng, vẫn là ném khăn vào thùng rác.
Rời khỏi toilet.
Chương 26.2
Tới quầy lễ tân trả thẻ phòng, bất ngờ, quầy lễ tân lại trả năm ngàn tệ tiền cọc cho cô, Trâu Niệm ngạc nhiên: “Phòng này không phải tôi đặt, tiền cọc này cũng không phải của tôi.”
“Cụ thể thì chúng tôi không biết, tiền cọc cô cứ cầm lấy đi.” Cô gái quầy lễ tân nói.
"Các người không biết, tiền cọc này cũng không liên quan gì tới tôi...." Trâu Niệm đặt xuống.
Cô gái phục vụ ở quầy lễ tân khó xử, chỉ chỉ camera: "Thưa cô, xin cô đừng làm khó chúng tôi, tiền này không thể để ở chỗ chúng tôi, cô là người cuối cùng rời khỏi căn phòng đó."
"Có thể giữ lại đưa anh ấy." Trâu Niệm nói.
Cô gái quầy lễ tân mỉm cười: "Xin lỗi, hy vọng cô đừng làm khó chúng tôi."
Trâu Niệm phát điên, buộc lòng cầm lấy năm ngàn tệ, bỏ vào túi xách.
Rời khỏi khách sạn, ngó trái ngó phải nhưng không nhìn thấy xe của Nguyễn Duật Nghiêu.
Trâu Niệm đi thẳng tới chỗ của Hướng Dương, Hướng Dương vừa về, mới tắm rửa xong đang cầm lấy khăn lau tóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-252.html.]
Trâu Niệm gọi điện thoại cho Nguyễn Duật Nghiêu, không ai bắt máy.
"Dứt khoát khỏi trả đi, kiểu đàn ông đó cũng không thiếu năm ngàn tệ! Coi như anh ấy mời em ăn cơm...." Hướng Dương trêu chọc.
Trâu Niệm cười khẩy: "Em ăn không nổi cơm anh ấy mời, loại thương nhân vô lương tâm như anh ấy hễ là chuyện gì cũng coi trọng báo đáp!"
"Aizz, có điều nói thật, anh ấy mập mờ với em làm gì?
Đàn ông đa tình có vợ, dây dưa với phụ nữ đã kết hôn có chồng như em, anh ấy cảm thấy như thế rất kích thích?" Hướng Dương nằm trên sofa nói.
Thế giới của đàn ông biến thái, em không hiểu." Trâu Niệm đứng dậy, đi tắm.
Hướng Dương kháng nghị: "Người ta biến thái chỗ nào chứ? Em có cần ngay cả mình cũng hạ thấp như vậy không, người đàn ông em thích chính là biến thái sao?
Chị thật sự cảm thấy tủi thân thay cho ông chủ Nguyễn, người đàn ông mà bao nhiêu phụ nữ tha thiết mơ ước, tới chỗ em thì hay rồi, bị lạnh nhạt như vậy ----"
Không phải cạn lời bình thường.
Ngày hôm sau.
Trâu Niệm vừa tới công ty, thì được thư ký của Tô Chính Đông gọi tới phòng làm việc của Tô Chính Đông.
Đẩy cửa bước vào, liền bắt gặp ánh mắt bỡn cợt của Tô Chính Đông.
"Cô rất lợi hại, vừa ra tay, đã thu phục tất cả!" Tô Chính Đông khen ngợi nói.
Trâu Niệm nghi ngờ, "Ý gì?"
"Trương Chương gọi điện thoại cho tôi nói tối qua Nguyễn Duật Nghiêu đã sắp xếp nơi ở cho cô ta, hai người, ngủ chung một giường." Tô Chính Đông đứng lên, đi tới trước mặt Trâu Niệm, đôi mắt trong veo: "Nguyễn Duật Nghiêu đã dẫn cô ta đi Hongkong.
Sau chuyện tối hôm qua, Nguyễn Duật Nghiêu hỏi cô ta có mong muốn gì, cô ta nói muốn đi Hongkong mua sắm, sáng hôm nay....."
"Ah ---- đàn ông có tiền chính là giỏi!
Vì một người phụ nữ cái gì cũng làm ra được!" Tô Chính Đông nhìn chằm chằm vẻ mặt Trâu Niệm, tiếp tục nói: 'Trước hết là vì cô, đưa vợ ra để dẹp tan tin đồn, bây giờ vì một người khác, mà vứt tập đoàn lớn như Nguyễn thị lại thành phố B, đi Hongkong chỉ để dỗ phụ nữ vui, chậc chậc."
"Anh gọi tôi lên, chỉ nói điều này?" Vẻ mặt Trâu Niệm khó coi.
Tô Chính Đông kéo tay cô qua, kéo cô tới gần trước mặt mình.
Đưa tay lên, dùng ngón tay vuốt ve lông mày nhạt của Trâu Niệm: "Nếu nguyên nhân khởi công công trình không liên quan tới cô, thì thỏa thuận sẽ xóa bỏ. Cô vẫn là vợ tôi, đã quên mùi vị của chồng rồi?
Mùi về mùi về ----"
"Bốp ----" Trâu Niệm giơ tay lên, đánh vào mặt Tô Chính Đông, đầy ghét bỏ!
"Anh bớt chạm vào tôi! Tôi chê anh bẩn! Nguyên nhân khởi công công trình cuối cùng có liên quan tới tôi không, vẫn chưa xác định! Còn có, Phó cục trưởng Lý tối qua thật sự rất ghê tởm!
Cảm ơn sự cố ý làm khó của anh, khiến năng lực ứng phó người của tôi tăng gấp đôi!"
Nói xong, thì đẩy ra đi ra ngoài.
Sức nén đột nhiên rơi xuống.
Quen biết Tô Chính Đông, rồi lại gả cho Tô Chính Đông, tới nay lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trâu Niệm như thế. Cho dù trước kia Tô Chính Đông nói những lời cay nghiệt, khốn nạn, ngoại tình, thì cũng không khiến Tô Niệm giận tới mức động tay như vậy!
Lần này bản thân Trâu Niệm cũng không biết tại sao, cảm xúc chính là không khống chế được.
Tô Chính Đông ngớ người ở phòng làm việc.
Anh ta rất kinh ngạc, Trâu Niệm vẫn luôn hiền lành nhân nhượng một cách miễn cưỡng, vừa rồi vậy mà lại đánh anh ta một bạt tay? Cái gì đã khiến cô tức giận như vậy?
Thật sự như những lời cô nói, bởi vì Phó cục trưởng Lý tối qua, hay còn nguyên nhân khác?
Thực ra tối qua anh ta chỉ là muốn dọa cô, có lòng gây khó xử là có! Nhưng không thật sự muốn tặng cô cho ai!
Phó cục trưởng Lý kia căn bản sẽ không dám làm gì cô, chỉ là phối hợp theo chỉ thị của anh ta!
Anh ta trước giờ chưa từng muốn tặng Trâu Niệm cho ai, đó là vợ anh ta.
Chương 27.1
Bất cứ người nào nhìn thêm một cái, thì anh ta sẽ phẫn nộ! Nhưng anh ta sẽ không chạm cô, bởi vì cô thật sự dơ, ngày đầu tiên kết hôn thì đã dơ rồi!
Có điều, dơ cũng là vợ anh ta, anh ta không cho phép người khác ngấp nghé!
Nguyễn Duật Nghiêu chấm mút Trâu Niệm, Tô Chính Đông đau lòng.
Không tiếc để vợ tiếp xúc với Nguyễn Duật Nghiêu, nếu không có mục đích quan trọng hơn, thì anh ta sẽ không gật đầu đồng ý với mẹ.
Trong lúc lựa chọn, anh ta chọn từ bỏ Trâu Niệm.
Dưới lầu Hồng Viễn.
Trâu Niệm trở lại chỗ mình, nhắm mắt bình tĩnh một lúc, thang máy có người ôm một bó hoa tươi bước ra, hỏi chỗ này có phải có người tên "Tô Tư" không.
Rất nhanh, Tô Tư liền bước ra, ký tên nhận bó hoa đó.
Sau khi liếc nhìn tấm thiệp, sắc mặt cô ta liền rất khó coi, sau đó đi vào phòng làm việc của cô ta.
Đây là giai đoạn đầu thai kỳ của Tô Tư, Tô Chính Đang bảo cô ta phá bỏ đứa bé, nhưng cô ta không phá.
Trạng thái tinh thần của Tô Tư rất tốt, giày cao gót quá cao quá nhọn thì không mang nữa, rất ít khi ra khỏi văn phòng đi lại.
Hy vọng Tô Tư có thể giữ đứa trẻ này, mặc kệ lòng dạ người lớn thế nào, đứa trẻ cũng là thiên thần nhỏ đáng yêu.
Đợi bụng mấy tháng nữa lớn lên, không che giấu được, Tô Chính Đang có thể cho cô ta một danh phận tốt nhất, Trâu Niệm chỉ cầu được tự do, còn ai ở bên ai không quan trọng.
Mê Truyện Dịch
Dù sao thì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này, coi như nhắm mắt làm ngơ.
Trước khi tan làm, Trâu Niệm nhận được điện thoại từ bệnh viện, khiến Trâu Niệm sợ tới run rẩy đầu ngón tay, căng thẳng hỏi bác sĩ: "Mẹ tôi sao vậy?"
"Không sao, tìm cô là chuyện khác, tới ngày nộp tiền thuốc rồi." Bác sĩ nói.
Trâu Niệm yên tâm, nhưng đồng thời cũng lo lắng lên.
Nói với bác sĩ trong vòng một tuần, sẽ đóng tiền thuốc và tiền viện phí.
Sau khi cúp điện thoại, Trâu Niệm suy nghĩ, đi đâu kiếm tiền thuốc đây?
Gả cho nhà họ Tô, Trịnh Lan có ý làm khó, không cho phép Trâu Niệm làm việc chỗ khác, làm mất mặt người nhà họ Tô! Mà tiền lương của Trâu Niệm ở Hồng Viễn thì không cao, trừ khi thăng chức tới vị trí của Tô Tư. Từ trước tới nay, tiền thuốc và tiền viện phí, Trịnh Lan đều bảo Tô Chính Đông chi trả.
Nói hay ho, thì là người nhà họ Tô muốn dùng tiền nhà họ Tô, nhưng thực ra là đang sỉ nhục người khác!
Tiền thuốc và tiền viện phí của mẹ rất mắc, cho dù Trâu Niệm bán máu, thì cũng chưa hẳn chi trả được……
Tiền hoa hồng của tập đoàn Nguyễn thị lần này vẫn còn chưa lấy được, thì tin nhắn của Tô Chính Đông rất nhanh đã tới, “Cô sẽ tới cầu xin tôi” Đọc xong tin nhắn, Trâu Niệm nhíu mày, anh ta nhớ ngày đóng tiền, đây là đang ép cô?
Sắp điên rồi, sớm biết có ngày hôm nay, thì không từ bỏ mười vạn tệ kia của Nguyễn Duật Nghiêu rồi. Cũng không đúng!
Trâu Niệm bảo mình tỉnh táo lại, tiền của Nguyễn Duật Nghiêu, không dùng được, sợ tới cuối cùng xương cốt cũng bị anh nhai tới không còn gì!
Mình phải nghĩ cách đáng tin cậy nhất!
Lúc tan làm.
Hướng Dương lái xe chờ bên ngoài công ty, Trâu Niệm đi ra, lên xe, cô ấy liền lái xe chạy một mạch về chung cư.
Hướng Dương thấy cô nhíu mày, an ủi nói: “Không cần lo lắng, trong thẻ chị có chút tiền, không đủ, chúng ta lại nghĩ cách gom……”
Có cần giúp gì không.
Ngày thứ hai.
Sau khi đi làm, Trâu Niệm nhận được điện thoại của Hướng Dương, nói chuyện tiền.
Tô Tư tới trễ hơn nửa tiếng, lúc đi tới chỗ phía sau chỗ ngồi của Trâu Niệm, thì đúng lúc nghe thấy Trâu Niệm và Hướng Dương nói chuyện điện thoại, sau khi Trâu Niệm cúp máy, Tô Tư liền mỉa mai hỏi: “Đang xoay sở chi phí nằm viện của mẹ?
Cũng đúng……tháng này Chính Đông không đóng tiền viện phí cho mẹ cô, vậy nên cô phải vất vả chút rồi, đi đâu xoay sở số tiền nhiều như vậy chứ?”
“Chính Đông……gọi rất thuận miệng?” Trâu Niệm quay đầu.
Tô Tư không cách nào nói lại, hai từ “Chính Đông” này, cô ta biết bây giờ mình không có tư cách gọi, nhưng cô ta tin, rồi sẽ có một ngày cô ta có thể gọi!
Mắt Tô Tư mở rất tròn, vừa nhếch khóe miệng, vừa không phục trừng mắt liếc Trâu Niệm, sau đó cất bước rời đi.
Trâu Niệm nhíu mày, Tô Tư rất phiền người.
Kiểm tra số tiền trong thẻ, tiền tiết kiệm của mình, cộng thêm số tiền Hướng Dương vừa mới chuyển, chỉ đủ được một nửa, còn thiếu một nửa. Người thân đều không ở thành phố B, mà cho dù có ở, thì cũng không có ai cho cô mượn. Người bạn duy nhất có thể cho cô mượn nhiều tiền như vậy mà không lo lắng cô có trả lại hay không, có lẽ chỉ có một mình Hướng Dương.
Bạn học đại học trước đây, sau khi cô tốt nghiệp rơi vào tay Tô Chính Đông, thì rất ít liên lạc.
Tìm người ta mượn tiền, bản thân Trâu Niệm cũng sẽ không cách nào mở lời trước.