Người đàn ông này thực sự khiến Trâu Niệm rất tức giận, hễ tí là dọa dẫm người khác!
Khách sạn Thế Kỷ, Trâu Niệm đứng trước cửa, cô có chút sợ hãi nơi này, dù sao cô cũng đã từng một lần với anh ở nơi này. Thật xấu hổ khi nghĩ về nó.
Sau khi lấy thẻ phòng, vào thang máy cùng nhau đi lên lầu, ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu nhìn Trâu Niệm mang ý vị sâu xa: "Có vẻ như cô ghét tôi đến mức ngứa răng."
"Ngài thật có con mắt tinh tường." Trâu Niệm đồng tình.
Đúng là ghét đến ngứa răng.
"Thật sao?" Nguyễn Duật Nghiêu cười đùa, anh nhìn đôi môi mềm mại của cô, nói: "Ngứa răng thì cắn tôi đi..."
Trâu Niệm xấu hổ quay đầu đi, im lặng.
Nguyễn Duật Nghiêu này đúng là cao thủ tán tỉnh, chỉ vài ba câu nói là có thể gài người khác vào tròng!
Nếu anh nói điều này với Trương Chương, cô gái đó chắc chắn sẽ nhào vào và cắn anh.
Cửa thang máy đã nhanh chóng được mở ra.
Tầng này của "Khách sạn Thế Kỷ" nhìn có vẻ quen thuộc với Trâu Niệm, nhưng cô không nhớ chính xác lần vợ anh là Trác Địch mời cô đến có phải là tầng này hay không?
Diện tích của một tầng lầu rất lớn, Trâu Niệm đi theo Nguyễn Duật Nghiêu về phía Đông.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc vest xám cúi đầu tiến đến.
"Làm gì mà luống cuống vậy?" Nguyễn Duật Nghiêu hỏi.
Người đàn ông ngẩng đầu thấy người đang hỏi là Nguyễn Duật Nghiêu, ông ta liền dừng lại nói: "Nguyễn tiên sinh, cô Trác đến rồi, không biết là nghe ai mách lại, đã biết, đã biết... ngài giấu một cô gái ở đây."
Trâu Niệm thở dài, vợ anh tới đây để bắt ghen sao?
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Ông làm việc của mình đi."
"Vâng!" Người đàn ông cung kính đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-251.html.]
Khi rời đi, người đàn ông đã nhìn thấy Trâu Niệm đứng sau lưng Nguyễn Duật Nghiêu, ông ta vội vàng cúi đầu rời đi. Sau khi bước vào thang máy, ông ta thực sự tò mò, tại sao gần đây xung quanh Nguyễn tiên sinh lại xuất hiện hết cô này đến cô khác? Nhưng những người đàn ông có địa vị rất có số đào hoa!
"Nguyễn tiên sinh, vậy tôi đi trước đây." Trâu Niệm quay người lại.
"Đứng lại —— " Nguyễn Duật Nghiêu gọi cô lại.
Trâu Niệm đứng lại, bất đắc dĩ quay đầu lại nói: "Nguyễn tiên sinh, vợ ngài đã tìm đến đây rồi, bây giờ tôi cùng ngài vào đó đưa cô gái đó ra thì tôi sẽ thế nào đây? Vợ ngài sẽ ăn thịt tôi mất."
"Tại sao lại ăn thịt cô?" Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày.
"Chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng... cô gái đó do tôi đem tặng cho ngài..." Trâu Niệm không hề sợ hãi nói với anh.
Trâu Niệm nghĩ là lúc này anh sẽ không dám làm gì cô, dù sao vợ anh cũng đang ở trong khách sạn.
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, lấy một điếu thuốc ra đưa lên môi, anh đi đến trước mặt Trâu Niệm, nghiêm túc đưa thẻ phòng cho cô, nói vào tai cô với vẻ thân mật: "Có lẽ cô còn nhớ căn phòng đó, tự cầm thẻ phòng đến đó chờ tôi, tôi sẽ đưa cô gái đó sang trả cho cô ——"
Trâu Niệm cảm thấy lạnh cả người.
Trả Trương Chương lại cho cô?
Cô ngước mắt nhìn vào ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu, vỡ lẽ, thật ra cũng không có gì phải ngạc nhiên, anh thông minh như vậy chắc hẳn là đã đoán ra được cô gái này do cô tặng cho anh.
Trâu Niệm bị anh dọa dẫm và luôn răm rắp làm theo, cô cầm thẻ phòng quay người đi.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn theo bóng lưng của cô, tận mắt nhìn cô đi một mạch đến căn phòng đó.
Ở một căn phòng khác.
Nguyễn Duật Nghiêu đẩy cửa bước vào, Trác Địch nhìn thấy cũng không bỏ lỡ thời gian dạy dỗ Trương Chương: "Cô còn trẻ như vậy, sao không học hành cho đàng hoàng? Cô cho rằng chuyện dụ dỗ chồng người khác là chuyện của một nữ sinh nên làm sao? Có cần tôi đến tìm giám hiệu trường cô để nói về việc làm của cô ngày hôm nay để tuyên dương không?"
"Tôi..." Trương Chương không nói được một lời nào, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Duật Nghiêu một cái rồi lại sợ hãi cúi đầu xuống.
Thật kỳ lạ, cô ta say đến mức không thể đứng dậy được nhưng giờ lại tỉnh táo.
Nhưng nếu cô ta không tỉnh dậy thì người phụ nữ tự xưng là vợ Nguyễn Duật Nghiêu sẽ tát cho cô ta cái tát thứ hai.
Mê Truyện Dịch
"Duật Nghiêu, anh đừng để kiểu cô gái nông cạn này quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh..." Trác Địch mỉm cười nói.