Trâu Niệm nhìn anh, gật đầu, ngồi lại sofa, một mình xem TV.....
Dì bảo mẫu và Tiêu Ngọc Hoa trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng ly rơi xuống sàn, da đầu Tiêu Ngọc Hoa liền tê rần, vừa định ra ngoài xem, đi được hai bước thì nghe thấy Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu nói chuyện, cho nên Tiêu Ngọc Hoa không ra nữa.
Một lúc sau không còn nghe thấy giọng của Trâu Niệm, Tiêu Ngọc Hoa mới bước ra, chắc là con trai đã nghe thấy bà ta nói chuyện với dì bảo mẫu trong phòng bếp rồi, Nguyễn Duật Nghiêu đứng trước cửa phòng bếp, tiếng ly rơi lại thanh và trong như vậy, thời gian vừa khớp, sao có thể không nghe thấy gì?
Tiêu Ngọc Hoa nhìn con trai, nói: "Không sao chứ?"
"Đừng quá để tâm, đều là quá khứ rồi." Tiêu Ngọc Hoa vỗ vai con trai, an ủi.
Anh nhìn mẹ với bộ dạng lãnh đạm khuôn mặt không biểu cảm, yết hầu khẽ động, cúi người dùng tay không nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.
"Đừng dùng tay cầm!" Tiêu Ngọc Hoa vội vàng tới phòng bếp cầm đồ lại, dì bảo mẫu cũng ra theo, giúp dọn dẹp.
Trong tay Nguyễn Duật Nghiêu cầm một mảnh thủy tinh, anh vừa dùng sức, mảnh thủy tinh trong tay liền đ.â.m vào lòng bàn tay, chảy máu, mảnh thủy tinh rơi xuống đất, tay bị thương nhưng anh lại không có cảm giác.
Tiêu Ngọc Hoa nhỏ giọng bảo dì bảo mẫu lấy hộp thuốc tới, không dám để Trâu Niệm nghe thấy, Tiêu Ngọc Hoa vốn định không để ai biết chuyện cái thai là một bé nam, muốn tự mình tiêu hóa, nhưng trong lòng quả thực khó chịu, thế là lén nói với dì bảo mẫu trong nhà, không ngờ rằng lại bị con trai nghe thấy.
Tay của con trai không băng bó không được, mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng vẫn chảy máu.
Nguyễn Duật Nghiêu hỏi: "Mẹ, khoảng thời gian trước bệnh, là bởi vì chuyện này?"
"Phải, mấy ngày đó mẹ phát hỏa, có điều bây giờ mẹ đã không còn nữa, các con còn trẻ, con rồi sẽ có lại, là huyết mạch của nhà họ Nguyễn chúng ta, thì đều không chạy được." Tiêu Ngọc Hoa cười an ủi con trai nói.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2392.html.]
"Con và cô ấy vẫn sẽ có." Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu.
Anh băng bó đơn giản, sau đó rót một ly nước cầm tới cho Trâu Niệm, dáng người anh cao lớn đi tới sofa, một tay ôm lấy cơ thể Trâu Niệm ngồi xuống bên cạnh, đặt ly nước vào lòng bàn tay cô.
"Rót lâu như vậy." Trâu Niệm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói được chỗ nào không đúng.
Lúc anh ôm chầm lấy, ánh mắt Trâu Niệm trong lúc vô tình nhìn thấy, tay anh có quấn băng, hình như là ngón trỏ, đúng vậy, là ngón đó được quấn băng.
Uống xong một ngụm nước, Trâu Niệm cầm tay anh qua hỏi: "Sao lại thế này."
"Lúc dọn mảnh thủy tinh bị đâm." Anh cố làm ra bộ dạng vui vẻ, nhưng trong lòng, lại cực kỳ buồn.
Trâu Niệm cười nói anh, thật không biết cẩn thận gì hết, nhưng lại vô cùng đau lòng vì vết thương của anh, nhíu mày, hỏi anh vết thương có lớn không.
"Cục cưng à....." Anh lén gọi lúc không có người, ngón tay vuốt ve trán cô, hôn lên trán cô một cách nghiêm túc, sờ má cô, Niệm Niệm của anh, đã mang thai một đứa con trai cho anh, mặc dù không còn nữa, nhưng anh cũng muốn ôm chặt lấy cô, anh rất cảm ơn cô.
Anh thích con gái và con trai Trâu Niệm sinh cho anh, người làm cha như anh sẽ không trọng nam khinh nữ, nhưng cha mẹ sẽ thiên vị con trai, nói chung là, các bậc trưởng bối cha mẹ đều hy vọng nhà họ Nguyễn có thể có một đứa cháu trai, tiếp đó sinh bao nhiêu đứa con gái cũng không sao, cha mẹ anh lúc nào cũng so đo với người ngoài, tranh luận về giới tính con cháu tới hơi thở cuối cùng.
Bữa cơm tối này của nhà họ Nguyễn rất thịnh soạn, là đặc biệt chuẩn bị để chiêu đãi Trâu Niệm.
Trên bàn ăn, ngay từ lúc bắt đầu đều không ai nhắc về chuyện đứa bé, toàn xoay quanh nói những chủ đề của Nguyễn Vũ, còn có bệnh tình cha Nguyễn, đợi mọi người ăn gần no rồi, Tiêu Ngọc Hoa mới thay mặt nhà họ Nguyễn, cảm ơn Trâu Niệm, dặn dò Trâu Niệm nhất định phải nghỉ dưỡng thật tốt, tranh thủ sớm có một đứa nữa, mang thai lần sau phải vô cùng chú ý nghe lời trưởng bối, đừng ra ngoài làm việc, cũng đừng tùy ý ra ngoài, nói tới cuối cùng Tiêu Ngọc Hoa lại nói, tới lúc đó, có thể Niệm Niệm đã gả qua rồi.
Gả qua.....Chuyện này đối với Trâu Niệm mà nói là có chút xa, vẫn còn rất nhiều chướng ngại.
Chín giờ tối, Nguyễn Duật Nghiêu định lái xe đưa Trâu Niệm về, Tiêu Ngọc Hoa giữ Trâu Niệm lại, hỏi con trai: "Đây là nhà chồng, Niệm Niệm ở đây một đêm đi!"