Cha Nguyễn và Tiêu Ngọc Hoa bước tới, tỏ vẻ khách sáo, đợi khi con trai ly hôn rồi, thì cho dù là thị trưởng hay không phải thị trưởng, thì cũng không còn dính líu nữa!
"Lão Trác à, sao ông lại đi cùng Duật Nghiêu?" Cha Nguyễn bắt tay với thị trưởng Trác, vô cùng thân thiện
Thị trưởng Trác nói: "Duật Nghiêu gọi cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu, nói có chút đồ muốn đưa cho tôi, chúng tôi làm xong việc, tôi và Duật Nghiêu người trước người sau lái xe đến đây."
"Mau lại đây ngồi." Tiêu Ngọc Hoa tươi cười tiếp đón.
Thị trưởng Trác đi tới, nhìn thấy Đổng Nhân và Trác Địch.
"Cha." Trác Địch vẫn chưa biết gì nên vẫn gọi cha, tưởng mình là con gái nhà họ Trác.
Trác Địch đầy một bụng ấm ức, cảm thấy tối nay cuối cùng cũng coi như là tìm được người thân thiết, đó chính là cha của mình.
Đổng Nhân đứng dậy bảo thị trưởng Trác ngồi xuống, như thế cũng coi như là đã chào hỏi đơn giản. Đổng Nhân bây giờ sẽ không bám lấy thị trưởng Trác nữa, thứ nhất, con gái không phải của ông ta, dù sao thì quan hệ cũng đã rạn nứt, bà ta cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục tươi cười với ông già này nữa.
Thứ hai, Nguyễn Duật Nghiêu ở đây, bà ta không tiện nhiệt tình với người đàn ông khác.
"Tiểu Địch mấy hôm nay đi chơi ở đâu?
Mà không có chút tin tức gì." Thị trưởng Trác lên tiếng hỏi.
Đổng Nhân căng thẳng, sợ ông ta sẽ hỏi ra chuyện gì kỳ quặc gì đó rồi lại điều tra ra được điều gì đó, liền lập tức ngắt lời nói: "Mấy hôm nay sao không thấy bóng dáng ông, ừm….ông, ông đang bận gì thế?"
Nguyễn Duật Nghiêu rửa tay xong thì ngồi vào chỗ, anh không ngẩng đầu nhìn bất kỳ ai, nhưng lại nghe ra Đổng Nhân căng thẳng nói năng có chút lộn xộn!
Đổng Nhân bỗng nhiên hỏi một câu không đâu vào đâu như thế, khiến thị trưởng Trác nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, chỉ nhướng mày nói: "Dạo này công việc của tôi rất bận."
"Ồ, vậy à." Bộ dạng Đổng Nhân vẫn rất căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2332.html.]
Sau khi Đổng Nhân hỏi như vậy, Trác Địch cảm thấy mình cũng không cần thiết phải trả lời câu hỏi của cha nữa, thế là ngồi im, cô ta muốn biết mọi người đã chuẩn bị bày tỏ ý kiến gì về chuyện ly hôn này.
Trên bàn ăn, lúc đầu hai gia đình chỉ ăn uống, nói chuyện phiếm, không nhắc đến chuyện Nguyễn Duật Nghiêu và Trác Địch ly hôn.
Thị trưởng Trác quan tâm hỏi thăm tình hình của Nguyễn Vũ, Nguyễn Vũ ngoan ngoãn hiểu chuyện trả lời: "Dạ Chú Trác, không sao ạ, nghỉ học một năm đối với cháu không có vấn đề gì lớn lắm, dù sao thì thành tích của cháu cũng tốt.
Có điều không thể lên lớp cùng các bạn, vẫn là có chút đau lòng, may mà trạng thái của cháu vẫn luôn rất lạc quan."
Nghe Nguyễn Vũ nói như vậy, thị trưởng Trác liền cười, là nụ cười thật lòng, nói: "Đều tại thím cháu không hiểu chuyện, lớn hơn cháu mấy tuổi mà còn không hiểu chuyện bằng cháu!"
"Cha...." Trác Địch có chút tức giận.
Cô ta làm nũng với cha như thế, nhưng lại không đổi lại được dù chỉ là một cái liếc mắt của người cha thị trưởng, thị trưởng Trác vẫn cười nói chuyện với những người khác trên bàn.
Cha Nguyễn và Tiêu Ngọc Hoa, còn có Nguyễn Duật Đình và vợ là Bạc Mẫn, đều xoay quanh Nguyễn Vũ hiểu chuyện học giỏi rồi mở ra chủ đề mới, thị trưởng Trác lúc ngồi vào bàn đã tỏ thái độ thân thiện, nên nhà họ Nguyễn hiển nhiên cũng phải tiếp đón bằng thái độ thân thiện.
Hai mẹ con Đổng Nhân và Trác Địch hoàn toàn không chen vào được câu chuyện, bị gạt sang một bên, đáng buồn là hai mẹ con cũng không nói chuyện với nhau, vẫn luôn tự mình ăn phần của mình, thoạt nhìn tâm trạng đều không tốt.
Thị trưởng Trác ngập tràn cảm xúc khi nói về chuyện Nguyễn Vũ đi học.
Nguyễn Duật Nghiêu biết rõ, thị trưởng Trác hứng thú đến chuyện học hành và thi đại học của học sinh như vậy, hoàn toàn là vì Trác Đằng. Thân phận địa vị của thị trưởng Trác khiến ông ta càng trọng nam khinh nữ hơn, mặc kệ Trác Đằng có phải là con riêng của ông ta hay không, thì dù sao cũng là con trai ông ta, hơn nữa còn là đứa con trai duy nhất, Trác Đằng đẹp trai, thành tích học tập cũng đều là hạng nhất, sao người làm cha như ông ta có thể không yêu thương cho được?
Mê Truyện Dịch
Sao có thể không tự hào cho được?
Khoảng nửa tiếng trôi qua, điện thoại để trên bàn của thị trưởng Trác vang lên, ông ta bắt máy, nói một câu: "Khoảng chín giờ về, được, không vấn đề gì..."
Ông ta cúp máy, đặt điện thoại trở lại bàn.
Mọi người trên bàn dường như cũng đã ăn gần xong, biểu cảm của Đổng Nhân, rõ ràng là đang đợi bữa cơm này kết thúc nhanh chóng, có chút sốt ruột, bà ta cũng không quan tâm là ai đã gọi điện thoại cho thị trưởng Trác, vừa nghe cũng biết, chính là bà già định gả cho ông ta!