Ở khoảng cách gần như vậy, Trâu Niệm dường như có thể ngửi được hơi của anh, lúc này Nguyễn Duật Nghiêu mới cau mày nhìn Trâu Niệm một cái, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt tối sầm lại.
"Cô Trâu, mời ngồi." Phó cục trưởng Lý nói.
Bàn tay của Phó cục trưởng Lý không biết vô tình hay cố ý nhẹ nhàng đặt lên eo Trâu Niệm, ông ta đã bảo Trâu Niệm ngồi xuống với hành động ám muội như vậy.
Trâu Niệm liên tục nói cảm ơn một cách lịch sự và xa cách, tránh bàn tay bẩn thỉu của Phó cục trưởng Lý.
Cơn giận của cô đối với Tô Chính Đông sắp bùng nổ! Đây là cố ý gây rắc rối cho cô, loại đàn ông trung niên có chút địa vị ở Thành phố B này là khó đối phó nhất...
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo Trâu Niệm.
Trâu Niệm cảm thấy rất xấu hổ, cô cũng không quên mục đích tối hôm nay liền kéo Trương Chương đang ở bên cạnh: "Cô ngồi bên này đi."
Mê Truyện Dịch
Trương Chương ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn Nguyễn Duật Nghiêu đang ở gần ngay trước mắt.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, làm hiện rõ những đường nét của tấm lưng và bờ vai rộng của người đàn ông một cách hoàn hảo. Làm sao có thể không rung động trước một người đàn ông có vẻ mặt và dáng người quyến rũ khác thường như vậy được.
Trương Chương có hơi đỏ mặt, cô ta cúi đầu đi ngang qua Trâu Niệm, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu.
Nguyễn Duật Nghiêu không nhìn thấy ánh mắt của cô gái, anh không quen biết cô ta và cũng không muốn quen biết, anh chỉ nghĩ đây là người nào đó của Trâu Niệm nên cũng không để ý tới. Cô gái được Trâu Niệm sắp xếp ngồi cạnh Nguyễn Duật Nghiêu, anh cau mày và suy đoán, có phải Trâu Niệm không muốn ngồi quá gần anh không? Cho nên mới tùy tiện kéo một người đến ngồi bên cạnh anh để ngồi cách anh một ghế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-232.html.]
Nhưng ngay sau đó, Nguyễn Duật Nghiêu biết mình đã đoán sai.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, dù Phó cục trưởng Lý có ý đồ gì với Trâu Niệm cũng không dám đổi vị trí ngồi cạnh Trâu Niệm một cách quá lộ liễu, tuy nhiên Phó cục trưởng Lý ngồi xéo đối diện cũng không nhàn rỗi, ông ta thường xuyên giục Trâu Niệm uống rượu.
Lúc này Trâu Niệm cũng rất khó xử uống thêm một ly nữa.
Những người đàn ông ở bàn rượu đã quen với chuyện đào hoa trong những dịp như vậy, việc chuốc say một cô gái như Trâu Niệm mang lại cho họ cảm giác thành tựu hơn là tìm những cô gái bán hoa xinh đẹp khác! Họ không thiếu tiền nhưng họ cũng không mấy hứng thú với những cô gái chủ động bò lên giường và đi thẳng vào vấn đề.
Chinh phục những người như Trâu Niệm sẽ cảm thấy hứng thú hơn.
"Không được rồi, không được rồi." Trâu Niệm lịch sự mỉm cười, từ chối ly rượu từ Phó cục trưởng Lý: "Để lần sau đi, lần sau tôi sẽ uống thêm vài ly với Phó cục trưởng Lý."
"Nhất định rồi, Lý mỗ tôi sẽ ghi nhớ ly rượu của cô Trâu!" Phó cục trưởng cầm ly rượu giơ một ngón tay ra chỉ vào Trâu Niệm.
"Không thành vấn đề, nếu Phó cục trưởng Lý không nhớ tôi sẽ nhớ giúp ông! Xin lỗi các vị... Tôi xin phép đi vệ sinh trước." Trâu Niệm cau mày, xoay người rời đi.
Trong phòng vẫn rất vui vẻ, khi Trâu Niệm bước ra ngoài cô có hơi choáng váng, uống nhiều rượu trắng khiến cô đau đầu, ứng phó với người đàn ông này thực sự rất khó chịu, rất kinh tởm.
Cô đứng ngoài hành lang, gọi điện cho Tô Chính Đông, điện thoại đã được kết nối nhưng không có ai trả lời.
Cô bực dọc cúp điện thoại, nắm chặt điện thoại trong tay, đi về phía nhà vệ sinh.
Cô tưới một ít nước lên mặt, sau khi uống rượu mặt cô hơi nóng, hôm nay cô ra ngoài trang điểm rất nhạt, soi gương thì thấy lớp trang điểm bị thấm nước cũng không bị sao cả.