Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 225:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:40:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáu giờ sáng hôm sau, Nguyễn Duật Nghiêu rời bệnh viện từ sớm, sợ mẹ Trâu sẽ bắt gặp ở hiện trường.

Mỗi lần anh rời khỏi phòng bệnh, Trâu Niệm đều nhạy cảm giống như người tâm thần, tìm kiếm xem anh có để lại dấu vết hay không. Thực ra anh không để lại dấu vết nào, anh rất cẩn thận, ngay cả một sợi tóc của đàn ông cũng sẽ không lưu lại để cô nhìn thấy. Thứ duy nhất Trâu Niệm có thể ngửi thấy là mùi hương nam tính của anh còn sót lại trong phòng.

Nguyễn Duật Nghiêu trở về nhà họ Nguyễn. Mẹ anh bị ốm, anh gọi bác sĩ gia đình đến hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Tại sao đột nhiên lại bị ốm?

Mê Truyện Dịch

Mẹ anh không nói gì cả, chỉ lắc đầu bảo không sao.

Mười giờ sáng, Nguyễn Duật Nghiêu ở trong toà nhà tập đoàn nhận được cuộc điện thoại.

Anh đứng dậy, nói: “Mọi người đến thành phố B rồi sao?"

Đối phương trả lời: "Đúng vậy, Nguyễn tiên sinh, cô Trác Địch vừa ra khỏi sân bay, ước chừng ba mươi phút nữa sẽ đến thành phố. Sau khi đến đồn cảnh sát xong, có cần đưa cô ta đến công ty của ngài không?"

“Không cần, buổi trưa tôi sẽ qua đón cô ta.” Nguyễn Duật Nghiêu nói.

Trác Địch xuống máy bay, đi thẳng từ sân bay đến đồn cảnh sát của thành phố B. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, cô ta ở đồn cảnh sát đợi Nguyễn Duật Nghiêu đến đón.

Cô ta không biết Nguyễn Duật Nghiêu làm thế nào tìm thấy cô ta, nhưng hôm nay cuối cùng ông trời cũng cho cô ta quay lại thành phố B. Cô ta rất biết ơn ông trời, cô ta không ngờ một chuyến đi đơn giản vui vẻ đến một nơi khác lại biến thành con đường đến với cái chết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2251.html.]

Bây giờ ngồi ở đồn cảnh sát, nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay, cô ta vẫn thấy sợ hãi.

Người của đồn cảnh sát cũng không nói gì với Trác Địch, họ chỉ nói sẽ thông báo cho người nhà cô ta là chồng cô ta đến đón cô ta.

Cô ta hỏi người của đồn cảnh sát rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Người của đồn cảnh sát nói là không biết, chỉ biết là chồng cô ta đến báo án, nói cô ta mất tích đã lâu không liên lạc được, mong cảnh sát giúp đỡ điều tra, tận lực tìm cô ta.

Đầu óc Trác Địch chậm chạp, nhưng cho dù không chậm, thì cô ta cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cô ta ở đồn cảnh sát đợi đến một giờ chiều mới thấy Nguyễn Duật Nghiêu lái xe đến đón.

“Cuối cùng anh cũng tới rồi.” Trác Địch đứng dậy ôm lấy eo Nguyễn Duật Nghiêu, ôm thật chặt không buông.

Nguyễn Duật Nghiêu xấu hổ nhìn cảnh sát. Người cảnh sát cúi đầu không dám nhìn nữa. Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, thân hình cao lớn đứng ở đó, không biết để tay ở đâu. Anh cúi đầu, nói: “Đây là đồn cảnh sát, em buông ra trước đi."

“Ồ, vâng.” Trác Địch xấu hổ từ từ buông ra, mỉm cười với Nguyễn Duật Nghiêu.

Cô ta cảm thấy người đàn ông này là đẹp trai nhất. Cô ta đã đi du lịch rất nhiều lần, cũng đã từ bỏ anh và cố gắng làm quen với những người đàn ông khác, nhưng những người đàn ông khác cô ta từng gặp chẳng là gì so với Nguyễn Duật Nghiêu. Vừa so sánh những người đó với Nguyễn Duật Nghiêu là cô ta không còn tâm trạng gì mà thử làm quen nữa, trong lòng cô ta, không có người đàn ông nào có thể so sánh được với Nguyễn Duật Nghiêu. Cô ta biết mình yêu người đàn ông này đến tận xương tủy, từ khi còn trẻ cho đến nay.

Trác Địch rất muốn sinh cho anh một đứa con, nhưng anh chưa từng chạm vào cô ta, hơn nữa, cho dù Nguyễn Duật Nghiêu có chạm vào cô ta, thì cô ta cũng không thể sinh con. Đây là điều khiến cô ta đau lòng nhất. Trác Địch thỉnh thoảng muốn c.h.ế.t đi, kiếp sau chuyển sinh đi tìm Nguyễn Duật Nghiêu, yêu anh, gả cho anh, nhất định sinh con cho anh.

Loading...