Trâu Niệm biết bệnh viện mà anh nói trông như thế nào, nghe nói có rất nhiều nữ minh tinh đã sinh con ở đó, Trâu Niệm thở dài, tâm trạng cô vẫn luôn u ám từ hôm qua tới giờ, nói với anh: "Thực ra không cần sắp xếp đặc biệt như vậy, cũng không cần sắp xếp mọi thứ tốt nhất, em sẽ không thích nghi được."
"Em không cần nghĩ gì cả, nghe lời là được." Anh nhìn cô, hôn nhẹ lên trán cô.
Trâu Niệm ngẩng đầu hỏi người gần trong gang tấc: "Anh nói với người nhà anh thế nào?"
Nguyễn Duật Nghiêu ôm cô vào lòng, bàn tay lớn chậm rãi luồn vào quần áo cô một cách vô thức, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng nhỏ cô, thời gian trôi qua thật chậm, anh mong sớm được nhìn thấy đứa bé chào đời, dáng vẻ của đứa bé chắc chắn rất đáng yêu. Anh áp đôi môi mỏng của mình vào tai cô, nhẹ nhàng âu yếm nói: "Anh nói với cha mẹ anh, chỉ đơn giản là mong em tới nơi khác sinh con, không giải thích gì thêm.
Cha mẹ tin anh, cũng không hỏi nhiều."
Nguyễn Duật Nghiêu nói: "Nhanh nhất thì cuối tháng đấy."
Trâu Niệm gật đầu, trong lòng không nỡ xa mẹ, nhưng lại sợ mẹ thực sự nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, chẳng hạn như cô đã mấy tháng không tới kỳ kinh nguyệt, chẳng hạn như ngày nào đó mẹ vô tình sờ vào bụng cô.
Cơn ác mộng bị vạch trần này, luôn nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của Trâu Niệm, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Sáng hôm nay, hai người hôn nhau quấn quít trong xe, ôm chặt lấy cơ thể đối phương và vuốt ve một cách tự nhiên, đều phải đi làm, nên cuối cùng chỉ có thể đè nén ham muốn mãnh liệt, mỗi người bận rộn với công việc của mình...
Bữa trưa Châu Niệm đi ăn cùng Hướng Dương.
Trong nhà hàng, Trâu Niệm chưa ăn được mấy miếng, đã cầm bút và cuốn sổ tay nhỏ bắt đầu viết một vài thứ, vừa viết vừa nói với Hướng Dương: "Ít nhất phải tám tháng, sinh con xong, đợi xong tháng ở cữ mới có thể quay lại thành phố B.
Chị phải giúp em chăm sóc mẹ em tám tháng, vất vả cho chị rồi, Dương Dương, em thấy kiếp trước chị nhất định thật sự là chị gái ruột của em...."
"Là chị em ruột thì tốt, vậy mẹ em chẳng phải cũng là mẹ chị sao." Hướng Dương đang ăn, cười nói.
Trâu Niệm cũng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2042.html.]
Vào những thời khắc khó khăn nào đó trong cuộc đời, có một người có thể giúp đỡ mà không cần báo đáp, thực sự rất cảm động.
Trâu Niệm viết ra một vài thứ, nhíu mày suy nghĩ, lẩm bẩm: "Gần đây đều là nửa tháng đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra một lần, hai tháng nữa, rồi tới tháng em về, chị đưa mẹ em tới bệnh viện kiểm tra một tháng một lần là được. Hàng ngày có dì giúp việc chăm sóc, mẹ em căn bản cũng đã hồi phục đi lại tự nhiên bình thường. Còn thuốc tim, thuốc huyết áp, những loại thuốc ngày thường hay uống... em đã viết ra tên thuốc và nhà sản xuất, không được mua nhầm nhà sản xuất, đôi khi nhà sản xuất không đúng mẹ em uống vào sẽ không có tác dụng gì.
Để em nghĩ xem, còn có gì để nói cho chị biết nữa không."
Mê Truyện Dịch
"Không cần vội như thế." Hướng Dương ngẩng đầu nói: "Nếu ở bên đó em nhớ ra cái gì đó, thì gọi điện cho chị là được rồi."
"Cũng đúng ha." Trâu Niệm đặt bút xuống, biết mình quá căng thẳng rồi.
Hai người chuyên tâm ăn trưa.
Ăn trưa xong, Hướng Dương ở lại nhà hàng nghỉ ngơi cùng Trâu Niệm, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, cô ấy có thể thoải mái tám với Trâu Niệm, khuyên cô, nhất định phải nghĩ thoáng ra, đừng rối rắm chuyện lừa dối mẹ, đều là bất đắc dĩ, căn bản không có cách nào khả thi khác.
Nếu như quá tự trách mình, đồng thời làm tổn thương chính mình, thì cũng sẽ làm tổn hại tới sức khỏe của đứa trẻ trong bụng.
Hướng Dương nói: "Niệm Niệm, đứa trẻ đang trong giai đoạn cần dinh dưỡng, mẹ không ăn thì đứa nhỏ trong bụng sẽ khóc đấy....Ăn nhiều một chút."
Trâu Niệm gật đầu.
Ăn xong, Trâu Niệm và Hướng Dương cùng nhau đi tới trung tâm thương mại một chuyến, ngồi xe của tài xế do Nguyễn Duật Nghiêu phái tới, có Hướng Dương ở bên chăm sóc, Nguyễn Duật Nghiêu mới hơi có thể yên tâm hơn.
Nguyễn Duật Nghiêu đã bảo người chuẩn bị xong vài thứ lớn cồng kềnh cần mang theo khi rời khỏi thành phố B.
Nhưng có vài thứ nhỏ, Trâu Niệm cần phải tự mình đi mua, nhiệt độ bên đó cũng không khác thành phố B bên này là mấy, đồ lót bên trong, một vài quần áo bà bầu cần mặc, đồ dùng cá nhân hàng ngày, người khác không thể mua hộ cô, cô phải tự mình đi chọn, sau đó về nhà thu xếp.
Trong trung tâm thương mại, Hướng Dương hỏi cô: "Giấy thông hành làm thế nào rồi?"