Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 200:2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:32:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô rời khỏi tòa nhà bằng chiếc xe do Nguyễn Duật Nghiêu sắp xếp và đến một nhà hàng nào đó để gặp Tô Chính Đông.

Tài xế đang đợi ở bên ngoài, Trâu Niệm không biết tài xế có nói cho Nguyễn Duật Nghiêu hay không, nhưng tài xế lại không biết cô ở trong nhà hàng gặp ai.

Tô Chính Đông đã đến và gọi món gì đó.

Trâu Niệm cười xấu hổ rồi ngồi xuống.

Những món anh ta gọi trên bàn đều là những món cô yêu thích, anh đã gọi theo sở thích của cô. Anh hỏi: “Có hài lòng không?

Anh nhớ rõ em thích ăn gì, nhưng có lẽ em lại không nhớ gì về món anh thích. "

“Sủi cảo.” Trâu Niệm nói.

Tô Chính Đông cười khổ, nhướng mày: "Đúng vậy."

Trâu Niệm chỉ cười.

“Ăn đi, hôm nay anh thật sự rất đói.” Anh bắt đầu trước.

Lần này anh không giúp cô gắp đồ ăn, Trâu Niệm cũng không gắp cho anh, trong lần gặp mặt này, bộ dáng của Tô Chính Đông thực sự khiến Trâu Niệm kinh ngạc, dường như anh ta nghiêm túc hơn rất nhiều.

Khi đang ăn, điện thoại di động của Trâu Niệm cũng không đổ chuông lần nào, cô đã nói với mẹ rằng cô sẽ không về ăn tối nên mẹ cô cũng không gọi điện vì sợ làm phiền công việc của cô.

Về việc Nguyễn Duật Nghiêu không gọi điện, Trâu Niệm nghĩ rằng tài xế có lẽ sẽ không nói cho Nguyễn Duật Nghiêu biết, vì ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ.

Cũng có thể tài xế đã nhanh chóng báo cho Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu muốn cho cô đủ không gian riêng tư và không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư nhỏ nhặt.

Tô Chính Đông nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhướng mày hỏi cô: "Sao em không uống một ngụm?"

"Bụng tôi đã khó chịu từ chiều rồi." Trâu Niệm lắc đầu nói.

Tô Chính Đông cau mày, cầm hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa trên bàn lên, châm thuốc hút một hơi, nhìn đường phố bên ngoài nhà hàng nói: “Niệm Niệm, không biết Hướng Dương có nói cho em hay không, anh sáng nay đã cãi nhau với người ở công ty, công an suýt nữa xông vào nhưng mẹ anh đã đưa cho họ một khoản tiền nên sự việc mới được giải quyết êm đẹp.”

Anh rít thêm một hới, rồi tiếp tục nói với ánh mắt buồn bã: “Không biết những người đàn ông khác có giống anh hay không. Họ chán nản trong tình yêu và sống như một cái xác không hồn”.

"Chuyện này cũng bình thường thôi." Trâu Niệm nhìn anh, không cố chấp, cũng không kiên trì làm rõ chuyện gì với anh, "Tô Chính Đông, tôi đã nói chúng ta kết hôn là sai lầm, lúc đó anh không nghe lời. Có rất nhiều người cứng đầu trong chuyện tình cảm, anh cũng là một trong số đó, và có thể sau này tôi cũng sẽ là một trong số họ. Khi gặp được tình yêu , chúng ta không thể không có chuyện buồn, tất cả những điều này đều có lý. Suy cho cùng, chỉ có một vài người yêu nhau, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió 100%. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta đều đã biết rằng chúng ta không thể tiếp tục bên nhau, vậy tại sao lại phải dây đưa đến cùng? Tất cả chúng ta đều cảm thấy mệt mỏi.

Anh nói bây giờ anh là một cái xác biết đi, còn tôi thì sao? Khi anh cưới tôi, Trác Đằng và tôi phải chia tay. Tôi cũng như một cái xác không hồn, ngay cả Trác Đằng cũng vậy.”

“Anh có thể đặt mình vào vị trí của người khác và suy nghĩ, tất cả chúng ta đều có những người mà mình mắc nợ điều gì đó, chúng ta không phải là những người đáng thương nhất. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2002.html.]

Chương 200. 3

Đôi mắt như mất hết ánh sáng của Tô Chính Đông đột nhiên ngấn nước: “Anh không quan tâm đến Trác Đằng, anh đã từng ích kỷ trong tình yêu nhưng anh không cảm thấy hối hận về điều đó. Về phần anh dây dưa không ký đơn ly hôn với em, đó là bởi vì mỗi sáng thức dậy, anh biết em vẫn còn ở trên thế giới này, và em, Trâu Niệm, là vợ anh. Tạm thời không ai có thể thay đổi sự thật này. Nếu chúng ta không ly hôn, em vẫn sẽ là vợ anh. Mỗi ngày ở bên em, đối với anh đều rất quý giá, đó cũng là lý do tại sao anh không ký vào đó.”

“Anh biết mình sẽ phải ly hôn với em, luật sư của anh đã nói với anh rằng khi em kiện lần thứ hai, anh nhất định sẽ phải ly hôn với em, anh tin luật sư của em cũng đã nói như vậy.

Chỉ là thời gian xử lý thật sự rất dài, anh không khỏi cảm kích luật pháp quá công bằng, để anh có thể ghi tên em vào vị trí vợ hợp pháp trong suốt mấy tháng này. "

Trâu Niệm cảm thấy không có cách nào tiếp tục nói chuyện.

Nhưng lần này nói chuyện không phải là quá khó chịu, ít nhất so với trước kia đã tốt hơn nhiều, trước kia Tô Chính Đông còn chưa nói xong mấy câu liền bắt đầu công kích cô, không phải đánh cô, mà đối với cô động tay động chân.

Lần này, anh ta rất cẩn trọng, chỉ ngồi đó nói chuyện và phàn nàn về những cảm xúc khó chịu trong lòng mình, những suy nghĩ đó cũng dễ hiểu thôi, một người dù cố gắng đủ mọi cách mà vẫn không đạt được tình yêu như ý muốn thì hẳn phải đau khổ lắm.

Tô Chính Đông đã rời đi trước bảy giờ, trước khi đi, anh ta đã thanh toán xong hóa đơn hôm nay.

Trâu Niệm tạm thời không có ý định rời đi, cô chỉ ngồi ở chỗ đó, cau mày nhìn đường phố ngoài cửa sổ, hai tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ chuyện về gì đó.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, rất quen thuộc.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Đột nhiên, một giọng nam dễ chịu vang lên.

Trâu Niệm quay đầu lại, người đàn ông cao lớn đứng trước mặt hóa ra chính là Nguyễn Duật Nghiêu.

“Sao anh lại ở đây?” Cô ngạc nhiên đứng dậy nhìn anh.

Mê Truyện Dịch

Anh đặt tay lên vai cô và bảo cô ngồi xuống.

Nguyễn Duật Nghiêu ngồi ở đối diện ghế, cau mày châm một điếu thuốc, có lẽ tâm tình anh không được tốt, nếu không anh tuyệt đối sẽ không hút thuốc trước mặt Trâu Niệm đang mang thai.

Trâu Niệm cúi đầu, “Em muốn nói chuyện ly hôn với anh ta, nhưng lại không thành công.”

"Đừng gặp lại Tô Chính Đông nữa, cũng đừng để anh biết chuyện này lại xảy ra một lần nữa." Nguyễn Duật Nghiêu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trâu Niệm, như đang cảnh cáo, cũng mang theo một chút quan tâm và tính chiếm hữu không thể giải thích được.

Trâu Niệm nhìn anh, người đàn ông này có ý gì?

Có lẽ anh đã đến nhà hàng từ lâu và luôn nhìn cô nói chuyện với Tô Chính Đông từ xa? Nhìn đến mức tức giận?

Tức giận?

"Em không có bất kì liên quan gì tới Tô Chính Đông!

Nếu anh luôn nhìn vào hai người bọn em sẽ rõ, anh sẽ có thể thấy rằng bọn em ngay cả ngón tay cũng không chạm vào nhau, Nguyễn Duật Nghiêu, anh ghen tị vô cớ cái gì! Em không có chút tự do nào sao?”

“Thực ra em rất vui khi anh ghen, nhưng em không thích việc anh kiểm soát em quá mức như thế này.” Thái độ của Trâu Niệm cũng có chút không tốt.

Loading...