Thời tiết tháng này ở thành phố B không quá nóng, mở cửa sổ, đắp chăn lên mặt ngủ thật thoải mái, nói chuyện điện thoại xong, cô rất nhanh liền ngủ mất.
Lúc ngủ say, Trâu Niệm gặp ác mộng, "A" một tiếng, cô từ trong cơn ác mộng tỉnh lại!
Cô sợ đến mức vội mở mắt, thở hổn hển, đưa tay vội vàng bật chiếc đèn bàn trên cùng rồi nhìn thật kỹ căn phòng ngủ quen thuộc để chắc chắn rằng chỉ có mình cô và cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, không còn ai khác, cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trâu Niệm chậm rãi ngồi dậy, giơ tay sờ trán, phát hiện trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, bị gió thổi lạnh .
Ngoài cửa rất lâu không có động tĩnh gì, chắc chắn không có ai nghe thấy tiếng hét của cô, phòng ngủ này thật sự được thiết kế cách âm. Trâu Niệm rót cốc nước uống một ngụm, cô đứng dậy, một tay vuốt bụng, trong mơ mẹ cô không ngừng hỏi tại sao cô không có kinh? Tại sao bụng cô đột nhiên to ra?
Mẹ cô như phát điên, liên tục đánh vào bụng cô cho đến khi thấy m.á.u chảy ra, màu đỏ chói khiến cô sợ hãi và tỉnh dậy...
Cô biết có thể là vì ban ngày mẹ cô hỏi về chuyện “ kinh nguyệt”, làm cho cô thật sự lo sợ.
Sáng hôm sau ở tiệm hoa, Trâu Niệm cả người hoàn toàn không có tinh thần.
Buổi trưa Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện đến, muốn đón cô đi ăn trưa, Trâu Niệm từ chối, nói đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, muốn ở cửa hang nghỉ ngơi một lát..
Anh hỏi: “Niệm Niệm, em không sao chứ?”
“Không sao đâu, chỉ là tối qua em ngủ không ngon mà thôi.” Cô bảo anh đừng lo lắng.
Ba giờ chiều, Nguyễn Duật Nghiêu đi tới.
Lúc đó Trâu Niệm còn đang ngẩn người.
Mê Truyện Dịch
Khi nhìn thấy anh, cô ngạc nhiên: “Sao anh lại đột nhiên tới đây?”
“Anh lo cho em.” Anh đưa tay gỡ bàn tay đang che mặt của cô ra, cẩn thận nhìn cô, xác định Trâu Niệm không có việc gì, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chiều nay anh không có việc gì à?” Trâu Niệm hỏi anh.
Sau đó, Trâu Niệm chưa đến bốn giờ liền rời khỏi tiệm hoa, lập tức lên xe của anh đã đậu sẵn bên ngoài.
Nguyễn Duật Nghiêu khởi động xe, cho dù chỉ có một tiếng rưỡi đồng hồ cũng rất quý giá. Trước khi cô rời thành phố B, gặp được cô đã khó khăn như vậy rồi, khi cô thực sự rời khỏi thành phố B để dưỡng thai sinh con thì việc gặp mặt lại càng khó khăn hơn, anh không thể ngày nào cũng ở bên cô ở đó, trước hết là do thời gian không cho phép, anh phải đích thân phụ trách công việc của công ty.
Thứ hai, nếu anh cũng đến thành phố nơi cô dưỡng thai chờ sinh, mục tiêu sẽ quá lớn, và mọi người sẽ càng chú ý đến tung tích Trâu Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1992.html.]
Bước vào căn hộ, thời gian rất có hạn, anh còn có thể quan tâm đến điều gì? Anh gấp gáp hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hơi thở nhẹ nhàng trở nên thô ráp và dày đặc hơn...
“Niệm Niệm, sao em có thể đẹp đến như vậy?” Anh bước về phía trước.
Trâu Niệm tựa lưng vào tường, ngẩng đầu lên: "...Ừ, người phụ nữ nào trong mắt anh cũng đẹp cả."
“Không, em là đẹp nhất, anh chỉ muốn hôn em…” Giọng nói của anh từ tính đến mức có thể khiến tâm trí người ta rối loạn.
Trâu Niệm chỉ có thể nghỉ ngơi mười phút, mệt đến mức không đứng dậy được.
Nguyễn Duật Nghiêu ôm cô, không có ý định buông ra, hôn lên tóc cô: “Gọi điện cho mẹ, nói mẹ rằng em có việc phải làm trong hai giờ, lát nữa lại quay về không được sao? Hửm? "
Bàn tay to lớn của anh chậm rãi vuốt ve trên bụng cô...
Bảo bảo, con có cảm nhận được bàn tay của cha đang chạm vào con không?
Anh úp mặt vào bụng Trâu Niệm, nhẹ nhàng xoa xoa, cuối cùng cẩn thận hôn đứa bé, có thể là con trai, cũng có thể là con gái, đều đáng yêu cả.
Trâu Niệm nhịn không được liền khẽ cười, đẩy anh ra: "Bỏ tay ra, ngứa quá."
Lấy điện thoại, Trâu Niệm bình tĩnh lại, gọi điện cho mẹ.
Mẹ ơi, con bên này có việc xã giao, mẹ và dì cứ ăn tối trước đi. đừng đợi con…” cô nói.
"Mẹ không cần để lại phần cho con đâu. Khi ra ngoài con sẽ ăn. Được rồi, con hiểu rồi."
Một lần nữa lại nói dối.
Nếu như Nguyễn Duật Nghiêu không nhắc nhở, Trâu Niệm gần như đã quên mấtviệc cái lí do xã giao này, bởi vì cô không thực sự làm việc ở công ty nên cô không nhớ việc dùng xã giao làm cái cớ, cô cảm thấy mình đã trở nên ngu ngốc hơn sau khi mang thai.
Cô ở chỗ Nguyễn Duật Nghiêu ngủ đến khoảng tám giờ rưỡi.
Sau đó, anh lái xe và đưa cô về.