Nói xong, Trâu Niệm đi đến văn phòng, cô vẫn không dám nói cho người khác biết về Nguyễn Duật Nghiêu, dù sao anh đã có gia đình, nếu anh độc thân hoặc đã ly hôn thì cô cũng không sợ, cũng không kiêng kị bất cứ ai. Cô cũng không kiêng dè gì về thân phận của Nguyễn Duật Nghiêu, cho dù anh là hoàng đế, thì anh cũng chỉ là người đàn ông của cô mà thôi!
Đổng Nhân đi theo phía sau, khinh thường liếc nhìn hai cô gái phục vụ trong cửa hàng, hai cô gái cũng nhìn theo bóng lưng của Đổng Nhân, lẩm bẩm vài câu, bình thường họ tiếp đãi nhiều khách hàng nữ, những tối nay, đó là vị khách khó ưa nhất.
Trong văn phòng làm việc nhỏ, Trâu Niệm không mời Đổng Nhân ngồi, bà ta tự tìm một chỗ ngồi cho bản thân, ngồi xuống, để túi xách sang bên cạnh.
Cửa ban công vẫn còn đang mở, nhưng nếu nói chuyện nhỏ, thì bên ngoài sẽ không thể nghe thấy bất cứ điều gì, tuy nhiên, nếu Đổng Nhân dám giở trò gì, nhân viên bên ngoài sẽ nhìn thấy một cách rõ ràng.
Trâu Niệm mặc dù đang mang thai, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc sẽ thua thiệt nếu cùng một người phụ nữ vô lý đánh nhau, tuy nhiên Đổng Trác không nên là loại nữ nhân thô lỗ như vậy.
Trâu Niệm cảm thấy đã đến lúc phải lắp camera giám sát trong văn phòng này, chỉ có như vậy bản thân mới an toàn hơn, cũng có thể giám sát dễ dàng hơn.
"Bà muốn nói về cái gì?
“Nói đi." Thái độ của Trâu Niệm lạnh lùng.
Đổng Nhân không nhanh không chậm nói: "Con gái Trác Địch của tôi có mối quan hệ không tốt với chồng của nó là Nguyễn Duật Nghiêu. Đương nhiên, con gái tôi luôn chung thủy, toàn tâm toàn ý đối cậu ta, không hề có dị tâm. Người có vấn đề lại là Nguyễn Duật Nghiêu… Ý tôi là cậu ta có người phụ nữ khác bên ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1902.html.]
“Cậu ta có một người phụ nữ, không phải là con gái tôi, vợ cậu ta, tôi không nói thì trong lòng cô cũng rõ ràng về chuyện này. "
“Tại sao tôi phải biết rõ chuyện này?” Giọng điệu Trâu Niệm cũng không mấy thiện cảm.
Mê Truyện Dịch
Đổng Nhân mỉm cười: “Đừng phủ nhận, tôi không có ý định tới đây để điều tra. Người đàn ông như Nguyễn Duật Nghiêu ở thành phố B rất hiếm. Cô có thể tìm thấy một vài người tương tự cậu ta ở thành phố B, nhưng không một ai trong số họ có thể so sánh được với cậu ta.”
“Đàn ông thành công trong lĩnh vực này có vợ ở nhà nhưng lại chơi người phụ nữ ở bên ngoài là chuyện hoàn toàn bình thường, con gái Trác Địch của tôi chưa bao giờ trách móc cậu ta về việc này nên tôi cũng không thể nào oán trách cậu ta được."
"Chuyện gia đình của bà có giải quyết được hay không cũng không liên quan đến tôi, bà hỏi tôi là có ý gì?" Trâu Niệm không hiểu, Đổng Nhân này mặt dày thật.
Bà ta ở đây nói ra những lời lẽ đàng hoàng vì con gái mình mà suy nghĩ, nhưng sau lưng lại âm thầm câu dẫn Nguyễn Duật Nghiêu đi? Thật khâm phục!
Bà ta có thể nói những lời hai mặt này mà không hề đỏ mặt hay hụt hơi, chắc hẳn bà ta đã phải luyện tập nhiều năm mới có thể trở nên như vậy.
Đổng Nhân đứng dậy, đi vòng quanh phòng làm việc của Trâu Niệm và nói: "Tôi hy vọng cô sẽ không liên lạc với Nguyễn Duật Nghiêu nữa. À, nhân tiện, đừng hiểu lầm tôi, và cô không cần phải theo tôi để giải thích rằng cô cùng Nguyễn Duật Khiêm đã sớm cắt đứt quan hệ, tôi cũng không muốn nghe điều đó.”
“Con gái của tôi hèn nhát, không bảo vệ được cuộc hôn nhân của mình, cha nó cũng không bảo vệ nó, nhưng là một người mẹ, tôi phải hết lòng bảo vệ nó, nếu có người phụ nữ nào thèm muốn địa vị của con gái tôi, tôi sẽ ra tay. Tôi hy vọng Trâu đây sẽ thông cảm cho nỗi khổ của người làm mẹ như tôi.”