Lúc này, dì bảo mẫu và mẹ Nguyễn nhất định đều đang ngủ, nhưng trái tim Trâu Niệm vẫn đập thình thịch khi nghĩ đến việc ra ngoài gặp hắn- cô thật sự rất sợ! Lỡ như mẹ tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Cô cầm lấy điện thoại, mặc áo ngủ rón ra rón rén đi xuống lầu, rất nhẹ nhàng đi xuống tới lầu một, sau đó mở cửa đi ra ngoài sân. Cô nhìn lên tầng hai, vẫn thấy cửa sổ phòng ngủ của mẹ vẫn tối đen như mực, nhịp tim cô càng trở nên dồn dập hơn, rồi vội vàng chạy về phía cổng lớn.
Trâu Niệm mở cổng, nhẹ nhàng lắc mình bước ra ngoài.
Mê Truyện Dịch
"Nguyễn Duật Nghiêu?" Trâu Niệm khẽ lẩm bẩm gọi anh, âm thanh nhẹ nhàng, như tiếng mèo con nũng nịu trong đêm.
Chính âm thành này làm trái tim anh như bị xước, Nguyên Duật Nghiêu đi tới, ôm lấy cô, anh ôm cô rất nhẹ, nhắm mắt lại rồi khẽ hôn lên từng sợi tóc của cô:" Niệm Niệm, anh nhớ em, chúng ta đã không gặp nhau vài ngày rồi, anh nhớ em nên không thể không đến gặp em. Em thì sao, em có nhớ anh không?"
"Em nhớ anh, giống như anh nhớ em vậy." Trâu Niệm nhẹ nhàng chạm vào bờ vai anh, khẽ chạm lên đôi bờ vai rắn chắc, an ủi người đàn ông còn đang phảng phất hơi rượu.
Trâu Niệm không biết phải làm sao để anh ngoan ngoãn nghe lời quay trở về. Anh liên tục lắc đầu bảo rằng không muốn rời đi, tối nay anh muốn ngủ cùng cô, nhưng Trâu Niệm vẫn không biết phải đồng ý yêu cầu vô lí này như thế nào. Tuy rằng vừa rồi cô thuận lợi lẻn ra ngoài mà không đánh thức mẹ Nguyễn hay quấy rầy bất kỳ ai, nhưng nếu Nguyễn Duật Nghiêu muốn đi vào, e rằng anh sẽ trở thành một quả b.o.m có thể nổ tung căn biệt thự bất cứ lúc nào.
"Niệm Niệm, cho anh vào đi mà... Người bên trong đều đã ngủ say cả rồi, anh sẽ không mang lại phiền toái cho em đâu." Anh khẽ hôn lên cổ cô, mân mê từng chút một, giọng điệu đáng thương mang theo chút cầu xin cùng những cảm xúc có phần hơi cay đắng.
Trâu Niệm mềm lòng.
Cô khẽ gật đầu, ôm lấy mặt anh rồi nhẹ nhàng nói: "Được, em cho anh đi vào, nhưng nhất định không được lên tiếng, phải nhớ kỹ, nhất định không được nói chuyện, nếu không anh sẽ hại c.h.ế.t em mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1842.html.]
Anh gật đầu, tuy vẫn còn ngà ngà say, nhưng vẫn chưa đến mức không biết trời trăng gì.
Tim Trâu Niệm đập mỗi lúc mỗi nhanh hơn, so với lúc lẻn ra ngoài biệt thự thì bây giờ, cô còn khẩn trương hơn vài phần. Cô ở phía trước rón rén mở cửa, nhìn quanh, Nguyễn Duật Nghiêu theo sát phía sau cô. Anh đứng thẳng lên, dáng người cao ráo thẳng tắp đặc biệt chói mắt, bộ tây trang màu đen vừa khít trên người cùng chiếc áo sơ mi trắng bên trong lại càng thêm nổi bật, càng thêm lộ liễu.
Thuận lợi tiến vào biệt thự, trời vẫn còn tối đen, cửa sổ lầu hai phía trên kia vẫn không có động tĩnh gì, nhưng cô cùng Nguyễn Duật Nghiêu lại càng không dám phát ra tiếng động gì.
Khi lên tới lầu, Trâu Niệm cảm thấy cô vừa trải qua một quá trình cực kì gay cấn hồi hộp.
Cô đưa anh về phòng của mình. Biệt thự rất lớn, trên lầu còn rất nhiều phòng ngủ, nhưng chỉ có hai phòng cho người ở, vì mẹ Trâu không muốn ngủ trong một căn phòng quá mức xa hoa đến như vậy, nên liền để cho Trâu Niệm ở phòng này.
Phòng ngủ chính có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng biệt, Trâu Niệm đóng cửa phòng lại, tính toán bỏ anh ở đây đêm nay.
Chuyện tình cảm yêu đương vụng trộm như vậy, thực sự đã đến giới hạn của Trâu Niệm.