Quen biết Trâu Niệm, dần dần ánh mắt đều đặt trên người Trâu Niệm, dưới sự quan sát của ánh mắt, bị Trâu Niệm thu hút một cách sâu sắc, rồi nghĩ tới chuyện kết hôn, nghĩ tới cô dâu là cô, anh ta không biết mình có sai không, nhưng anh ta không hối hận, một chút cũng không hối hận, bây giờ vẫn vậy, vẫn yêu cô.
Anh ta tự nhận mình là một người khó tính, anh ta sẽ không dùng ly nước người khác đã dùng, phụ nữ bên ngoài dù có xinh đẹp đến mấy, anh ta cũng không muốn chạm vào dù chỉ là một ngón tay, sợ bẩn, trong mắt, trên tay, đều phải sạch sẽ, gặp dịp thì chơi sẽ khiến bản thân nôn mửa.
Nhưng, cơ thể Trâu Niệm, anh ta biết Nguyễn Duật Nghiêu nhất định đã chạm qua, đây là sự thật không cần nghi ngờ hay suy nghĩ, nhưng anh ta vẫn muốn chạm vào cô, thậm chí, lúc muốn làm chuyện đó, anh ta còn có kích động muốn cưỡng bức cô, nhưng anh ta không dám, vẫn có thể dùng lý trí kiềm chế bản thân, vẫn chưa hoàn toàn mất đi chút lý trí đó.
Trâu Niệm cúi đầu, im lặng một lúc, thấy anh ta như đang đợi cô đưa ra một câu trả lời, cô ngẩng đầu lên, thấy gần đó không có ai, mới lắc đầu nói: "Tôi không biết, Tô Chính Đông, tôi không biết làm thế nào mới có thể bắt đầu ngừng yêu một người, nếu anh không hận được tôi, vậy thì dứt khoát, dứt khoát đừng gặp tôi nữa."
"Đừng gặp..." Anh ta đẽo gọt hai chữ này, cười khẩy, "Thật tàn nhẫn, đừng gặp."
Trâu Niệm lắc đầu giải thích ý của mình: "Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là, ít gặp lại, có lẽ chúng ta ít gặp thì anh dần dần sẽ quên đi tôi, bên cạnh anh sẽ có người mới xuất hiện, người cũ rồi cũng có ngày sẽ quên đi."
"Thôi đi, ai là người cũ của ai, em là của anh? Hay là... anh là của em?" Tô Chính Đông nhìn cô, người đàn ông dùng ngón tay bóp cằm cô, dùng sức bóp đến mức cằm Trâu Niệm đau nhói, cô giơ tay lên, đẩy tay anh ta ra.
Anh ta buông ra, nói với cô: "Muốn ly hôn phải không, đợi tôi suy nghĩ vậy, cô dạo này nhất định đừng chọc giận tôi, nếu không tôi có đủ cách để cô không thể theo Nguyễn Duật Nghiêu--"
Cằm Trâu Niệm rất đau, quay người nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô không dám thanh minh rằng mình và Nguyễn Duật Nghiêu không có quan hệ gì, đều là người sáng suốt, nhìn rõ được rốt cuộc là chuyện gì, giải thích thêm nữa, ngược lại sẽ càng khiến người ta thêm chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1823.html.]
Anh nói anh có đủ cách, Trâu Niệm tin, vì giữa cô và Nguyễn Duật Nghiêu còn có nhiều người và nhiều chuyện ngăn cách.
Một tuần sau.
Nhà họ Nguyễn có trưởng bối mừng thọ, ý của Tiêu Ngọc Hoa là cũng gọi Trâu Niệm tới, người một nhà cùng nhau vui vẻ náo nhiệt.
Nguyễn Duật Nghiêu không có ý kiến, anh liền gọi cho Trâu Niệm.
Trâu Niệm ở nhà, mẹ cô đã xuất viện được hai ngày, cô nhìn thấy số điện thoại gọi đến hiện lên trên màn hình, liền ra ngoài sân nghe máy.
"Mừng thọ?" Cô nghĩ một lúc.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu vẫn nói, cô vẫn đang nghe, Trâu Niệm suy nghĩ đi suy nghĩ lại mấy phút, hỏi anh: "Anh thấy sao? Em mang thai là thật, nhưng cứ ra vào nhà anh như thế, còn tham gia tiệc mừng thọ của trưởng bối nhà họ Nguyễn, thì dù sao cũng không hay lắm. Hôm đó sẽ có người ngoài chứ?
Bảo họ nhìn em thế nào, anh khiến em mang thai là bản lĩnh của anh, nhưng em thì sao, trong mắt người khác anh đã có vợ, em không thể làm được chuyện Trác Địch không ở nhà em đi cùng anh."
Những gì Trâu Niệm nói là thật, áp lực của cô rất lớn.