Trâu Niệm hít sâu một hơi: "Sao cô ta có thể ngang ngược như vậy chứ? Thật không hiểu được loại người này, dường như cô ta cho rằng cô ta đều đúng trong mọi việc, chỉ có mỗi mình cô ta là đáng thương nhất, hoàn toàn không phân biệt phải trái, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của người khác, cô ta chẳng có gì sai cả. Hai lần đe dọa em, gặp mặt còn muốn đánh em một cái tát... người này đúng là hoàn toàn điên rồi!"
"Không đánh trúng em là may rồi, trong vụ kiện này cô ta không thể thắng kiện, cứ giao cho anh, bên anh sẽ sắp xếp người xử lý." Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu với Trâu Niệm, cho cô sự tự tin.
Trâu Niệm nhìn người đàn ông này, cô có hơi lo lắng về cách thức làm việc của anh, trái tim của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, nhất là trái tim của người đàn ông này, nhất định sẽ rất cứng rắn trước kẻ thù bên ngoài!
Kẻ ngang ngược như Tô Tư cũng nên nhận một bài học nhỏ, nhưng chỉ cần một bài học nhỏ là đủ, đừng làm cho ầm ĩ như vậy sẽ thật khó xử.
Khi xe chạy đến khu sầm uất của thành phố, anh hỏi: "Chiều nay em định làm gì?"
"Em không biết nữa, lát nữa anh định làm gì?" Trâu Niệm hỏi anh.
Nguyễn Duật Nghiêu chớp đôi mắt thu hút: "Anh đây bằng lòng dành hết thời gian chiều nay cho em."
"Được..." Trâu Niệm kéo dài giọng nói, cô biết anh là người có chừng mực, nếu anh thật sự bận rộn chắc chắn anh sẽ không nói như vậy, nên cô cũng tranh thủ buổi chiều này dành thời gian cho anh.
Về căn hộ của anh, hai người đã có một màn mây mưa, sau đó ôm nhau nằm trên ghế sô pha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1793.html.]
Mê Truyện Dịch
Cô cuộn tròn trong vòng tay anh, được anh ôm vào lòng, cô co người lại trong vòng tay anh, tìm một tư thế nằm thật thoải mái, cô gối đầu vào cánh tay anh và hỏi: "Em thật muốn biết tại sao anh lại thích em, bắt đầu từ khi nào vậy?"
"Anh quên rồi." Anh nói.
Trâu Niệm cẩn thận xoay người lại, đối diện với anh, dùng môi hôn lên mặt anh, "Anh nói xem, đừng nói là anh quên, chuyện như vậy sao có thể quên được, sẽ có lý do khiến trái tim rung động."
Nguyễn Duật Nghiêu nheo mắt, chớp chớp hàng lông mi dài và dày, anh cụp mắt xuống nhìn cô: "Trái tim rung động phải có lý do sao? Được thôi, anh thừa nhận là có, vậy em hãy nói trước, em bị anh thu hút bởi điều gì? Rốt cuộc là điều gì khiến trái tim em rung động? Anh cũng rất tò mò."
Trâu Niệm tạm thời không so đo chuyện anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Đôi môi hồng của cô áp vào cánh tay anh nói: "Anh đẹp trai, chững chạc, hơn nữa trong lời đồn anh là một huyền thoại, đương nhiên là em rất hiếu kỳ một người đàn ông nổi tiếng có nhiều phụ nữ si mê như vậy là người như thế nào? Khi gặp được anh, trong đầu em nghĩ đến những lời mà những cô gái khác khen ngợi anh, sau đó đã nhìn anh với ánh mắt như vậy, thật sự sẽ hoàn toàn bình tĩnh lại, khi anh không nhìn em thì em sẽ nhìn anh, đoán anh là người như thế nào. Trong đám đông anh quay lại nhìn em, trái tim em sẽ đập loạn nhịp, có thể đó là hiệu ứng dư luận, bình thường anh được những người phụ nữ đó tung hô vô cùng ưu tú."
"Trên thực tế thì sao, trong mắt em, anh có ưu tú không?" Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt, nhắm mắt lại.
Trâu Niệm nằm trong lòng anh gật đầu: "Ưu tú, rất ưu tú."
"Được bảy điểm thôi, ba điểm còn lại để sau mới cho, điều anh hứa với em, em vẫn chưa có được nó, cho nên không cần vội cho anh điểm tuyệt đối..." Anh nói.