Trâu Niệm thở dài.
Chiếc xe chạy về phía nhà cũ của nhà họ Nguyễn, khi xuống xe, Nguyễn Duật Đình đã bước vào biệt thự, Bạc Mẫn nói với Trâu Niệm: "Đừng suy nghĩ gì cả, cứ yên tâm ăn một bữa cơm thôi."
Mê Truyện Dịch
"Không phải, em cảm thấy như vậy không thích hợp." Trâu Niệm không ngại có bị mất mặt hay không, đều là phụ nữ với nhau, ngoài công việc ra tất cả những việc khác cô đều thích thẳng thắn, cô nói: "Chị dâu, có lẽ chị cũng biết rõ giữa em và Nguyễn Duật Nghiêu có mối quan hệ gì, với mối quan hệ này mà đến nhà ăn cơm, em sẽ cảm thấy rất ngại, ngại là chuyện thứ yếu, chủ yếu là em cho rằng hành động này thật đáng xấu hổ ——"
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Bạc Mẫn nói.
Mọi người trong nhà đều xem Duật Nghiêu là người đàn ông chưa vợ, bởi vì cuộc hôn nhân kia như chẳng hề tồn tại, Trâu Niệm đến nhà ăn cơm, Bạc Mẫn cũng như những người khác trong gia đình đều cho rằng Duật Nghiêu đưa bạn gái về nhà ra mắt, ngày chú út và Trác Địch ly hôn cũng không còn xa nữa.
"Đã đến cửa nhà rồi, hôm nay em không bỏ đi được đâu." Bạc Mẫn nhắc nhở.
Trâu Niệm đành phải đi vào trong, cô cảm thấy lần này mình đã phạm sai lầm, ngay từ đầu cô không nên lên xe của anh trai Nguyễn Duật Nghiêu, lẽ ra cô nên từ chối, nhưng cô lại phạm sai lầm và đến nơi này.
Tiêu Ngọc Hoa gặp lại Trâu Niệm liền khen một câu: "Hình như Niệm Niệm tròn trịa hơn lần trước một chút, trông càng xinh hơn đấy."
"Đương nhiên cô ấy sẽ phải tăng cân." Một giọng đàn ông vang lên.
Trâu Niệm quay người lại, chính là Nguyễn Duật Nghiêu đang sải đôi chân dài bước vào, trên khuỷu tay anh đang vắt một chiếc áo vest, tay cầm chìa khóa xe, đi thẳng về phía ghế sô pha, anh ngồi xuống đưa tay choàng qua ôm lấy Trâu Niệm bên cạnh, anh đặt áo vest và chìa khóa xe xuống.
Tiêu Ngọc Hoa sửng sốt, nhìn con trai mình ngồi trên ghế sô pha phía đối diện, bà ta cười nói: "Cái gì mà phải tăng cân? Con gái sẽ không thích nghe những câu này đâu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1772.html.]
Trâu Niệm nghe lời nói của Nguyễn Duật Nghiêu thì có hơi căng thẳng, cô nhìn anh, rốt cuộc là vừa rồi anh đã nói gì vậy? Khiến cô sợ hãi.
Thật ra anh đúng là đã khiến cô sợ hãi.
Anh nói: "Mẹ, Niệm Niệm đang mang thai."
...
Mọi người có mặt đều trợn tròn mắt nhìn Trâu Niệm, ánh mắt của họ di chuyển từ khuôn mặt Trâu Niệm xuống bụng của cô.
Thậm chí Tiêu Ngọc Hoa còn đứng dậy, đi sang bên đó đẩy con trai mình sang một bên rồi ngồi cạnh Trâu Niệm, bà ta quan tâm hỏi cô: "Đã mấy tháng rồi, sao chẳng nhận ra gì cả?"
"Mẹ ơi, có lẽ là do cái thai còn nhỏ nên chưa thấy bụng. Hãy nghe Niệm Niệm và Duật Nghiêu nói trước đã." Bạc Mẫn sau khi ngạc nhiên thì bình tĩnh nói.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Hoa sáng ngời nhìn chằm chằm người phụ nữ đang mang thai cháu trai của mình, hỏi: "Cháu mau nói đi, cái thai được bao lâu rồi?"
Trâu Niệm nhìn Nguyễn Duật Nghiêu một cái, hai người đang ngồi trên sô pha, nhưng ngăn cách giữa anh và cô là Tiêu Ngọc Hoa, Nguyễn Duật Nghiêu đang tỏ thái độ vui mừng khi đạt được ý định, khiến người ta không thể nào ghét bỏ được, thay vào đó lại cảm thấy ấm áp trong lòng.
Trâu Niệm không thấy biết ơn anh, cũng không vui mừng, sự ấm áp trong lòng chỉ thoáng qua, lúc này nói với người nhà của anh việc cô mang thai đứa con của Nguyễn Duật Nghiêu, có phải là không thích hợp không?
"Hơn hai tháng một chút, vẫn chưa đến ba tháng." Trâu Niệm trả lời mẹ Nguyễn.
Việc Trâu Niệm mang thai được hơn hai tháng Bạc Mẫn đã cho cô rất nhiều lời khuyên, Tiêu Ngọc Hoa cũng vậy, bà ta đối xử với Trâu Niệm như con dâu của mình, nói đủ điều tốt đẹp và kể cho Trâu Niệm biết về những kinh nghiệm trong thời gian mang thai mà bà ta biết được.