“Thực ra, điều em sợ chính là Tô Chính Đông và Trác Địch coi em là người thứ ba, hơn nữa còn là người thứ ba dám tới công ty của anh phách lối đúng không?” Nguyễn Duật Nghiêu cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trâu Niệm, nhẹ nhàng đặt lên môi mình hôn một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Trâu Niệm gật đầu với anh, cười yếu ớt: “Anh rất hiểu ý của em, đúng vậy, em chính là có suy nghĩ như thế.”
“Ừm... Anh hiểu rất rõ em.” Ý cười của Nguyễn Duật Nghiêu trở nên sâu xa.
Anh nắm tay cô, suy nghĩ nửa phút rồi nhíu mày nói với cô: “Tạm thời cứ thế này đi, em và mẹ em cứ ở lại chỗ này. Nhưng mà em là vì cấp trên nên mới chuyển đến căn nhà này, giúp đỡ bạn của Hướng Dương trông coi ngôi nhà. Như vậy thì em cũng phải đi làm, xem như cho mẹ em một lời giải thích, nếu không thì chắc chắn trong lòng mẹ em sẽ cảm thấy thắc mắc.
Mê Truyện Dịch
Chúng ta đã giả vờ thì cũng phải giả vờ một cách nghiêm túc. Ngày mai anh sẽ bảo trợ lý Đổng tới, để cô ấy ký với em một bản hợp đồng lao động.”
“Hợp đồng lao động?” Trâu Niệm nhíu mày, hỏi lại.
“Đúng vậy, nếu em không đi làm thì chắc chắn mẹ em sẽ hoài nghi. Ký hợp đồng lao động, mẹ em tận mắt nhìn thấy thì không còn gì phải hoài nghi nữa rồi.
Sau khi ký hợp đồng xong thì em có thể xin nghỉ phép tạm thời để giải quyết chuyện hôn nhân. Anh không muốn em phải vất vả như vậy, mang thai mà còn đi làm thực sự không an toàn.” Anh nói.
Trâu Niệm bị anh làm cho ngơ ngác.
Nguyễn Duật Nghiêu trấn an: “Công ty là của anh, anh còn có thể ăn em sao?”
Trâu Niệm lắc đầu, cô cũng không phải lo lắng anh sẽ lừa cô. Cả người cô đều là của anh, con cũng là của anh, cô còn có thể lo lắng cái gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1731.html.]
Chỉ là cô không đi làm mà lại ký hợp đồng lao động, như vậy thì trên giấy tờ và về mặt pháp lý, cô đã trở thành nhân viên của công ty anh. Lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, Trâu Niệm cảm thấy rất mới lạ.
Ngày hôm sau là một ngày mưa nhẹ, mới chín giờ sáng mà trợ lý Đổng đã đến rồi.
Trước khi đến, trợ lý Đổng đã nói chuyện qua điện thoại với Trâu Niệm rồi, lúc này đến cũng chỉ là làm bộ mà thôi.
Mẹ Trâu nghe thấy trợ lý Đổng nói thì mới biết là tới ký kết hợp đồng, nghe nói là trợ lý của sếp lớn công ty.
Tiến vào biệt thự, trợ lý Đổng gặp được Trâu Niệm và mẹ Trâu, hào phóng cười một cái nói: “Hôm nay phải ký kết hợp đồng xong xuôi, thế nên tôi có việc đi ngang qua nơi này thì thuận đường tới luôn, không quấy rầy mọi người chứ?”
“Không, không quấy rầy, mời cô ngồi.” Mẹ Trâu chào hỏi.
Trợ lý Đổng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Dì không cần để ý đến cháu đâu, dì đang làm gì thì cứ làm tiếp đi ạ...”
“Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã.” Trâu Niệm đỡ mẹ mình ngồi xuống.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa nhẹ, có một chiếc ô tô đậu trước cổng biệt thự, chính là chiếc xe đưa trợ lý Đổng đến đây.
Trâu Niệm cầm lấy hợp đồng, nhìn thoáng qua một chút, về cơ bản thì các điều khoản trên đó cũng không khác gì những công ty khác. Trâu Niệm cũng đã nhìn thấy mức lương hàng năm của mình rồi, nhưng cô không đi làm thì cũng không lấy được. Hơn nữa, cô và Nguyễn Duật Nghiêu có quan hệ như thế này, đàm phán về lương bổng các thứ cũng chẳng có tác dụng gì, cứ áng chừng như thế là được rồi.
Thời hạn ký hợp đồng là hai năm.