"Không phải chứ? Giữa em và Nguyễn Duật Nghiêu vốn dĩ đã bị nghi ngờ rồi, nếu em lại đến công ty của anh ấy làm việc, thì chẳng phải là em đang cố ý khiêu khích vợ anh ấy sao?” Hướng Dương nhẹ giọng nói.
Trâu Niệm đồng ý với lời của Hướng Dương, cô cũng nghĩ vậy, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu lại nói không có vấn đề gì. Cô đơn thuần đi làm thì cũng không ai để ý, hơn nữa, anh cũng đã nghĩ ra phương án khẩn cấp.
Trên thực tế, lời nói của Nguyễn Duật Nghiêu rất gượng ép, nghe rất khiên cưỡng, Trâu Niên luôn cảm thấy... Nguyễn Duật Nghiêu còn có mục đích khác mà cô không biết, nhưng anh cũng không nói cho cô biết.
"Đau đầu." Trâu Niệm ngồi ở trên sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, buổi trưa nóng nực như vậy, ăn xong lại càng khó chịu hơn.
Không dễ gì mà không phải đi làm, muốn ngủ thì ngủ đã trở thành niềm hạnh phúc lớn nhất của cô bây giờ.
“Tư thế ngủ gì vậy, sẽ không đè vào đứa bé chứ?” Hướng Dương đẩy cô dậy, bảo cô đừng cuộn tròn…
Trâu Niệm không nói nên lời, đẩy Hướng Dương ra, nhất quyết muốn ngủ như thế: “Ngủ như thế này rất thoải mái, hơn nữa, con em nằm trong bụng em rất an toàn, không gian hoàn toàn đủ cho cục cưng hai tháng tuổi. Khi ngủ em không cuộn tròn thành bánh quai chèo, có thể đè lên con sao?"
Hướng Dương cau mày, đúng vậy, cô ấy vừa nghĩ tới cũng là như vậy.
Hướng Dương sờ sờ bụng mình, cảm thấy sự cẩn thận nghiệp dư của mình thật là ngu ngốc...
Mê Truyện Dịch
Ngày hôm sau, Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện đến hỏi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1713.html.]
Trâu Niệm gật đầu, nói là sẽ nghe theo anh.
Tuy nhiên, cô chỉ đồng ý dọn đến nhà ở trước chứ chưa đồng ý đến làm việc ở công ty của anh, quyết định này phải hết sức thận trọng. Nguyễn Duật Nghiêu đã nhiều lần đảm bảo rằng toàn quyền sẽ do anh giải quyết sắp xếp, nhưng Trâu Niệm vẫn còn sợ hãi rụt rè, sợ bị mắng, sợ những lời bình luận sau lưng, nhất là khi bụng cô lộ ra.
Hướng Dương giúp cô sắp xếp đồ đạc, đồng ý với quyết định chuyển đến đó của Trâu Niệm.
Không phải cô ấy vô cùng muốn Trâu Niệm rời đi, thực ra cô ấy cũng không lỡ để Trâu Niệm đi, có Trâu Niệm ở bên cạnh làm bạn, ban đêm cô ấy không cần phải sợ nữa. Sau khi Trâu Niệm rời đi, ban đêm cô ấy cũng không dám đi vệ sinh một mình trong căn nhà trống.
Trâu Niệm qua đó thực sự có tác dụng trong việc cô lập mối liên hệ giữa mẹ Trâu và Tô Chính Đông.
Trong quá trình ly hôn, Tô Chính Đông nhất định sẽ không cam tâm, không cam tâm thì nhất định sẽ gây chuyện, cũng nhất định sẽ gây rắc rối với mẹ Trâu. Nếu náo loạn đến mức mẹ Trâu biết chuyện của con gái và Nguyễn Duật Nghiêu, thì sẽ phiền phức lớn.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề để mẹ Trâu không gặp được Tô Chính Đông.
Sau khi thu dọn đồ đạc, xe đã đến đón người.
Hướng Dương rót cốc nước cho mẹ Trâu rồi nói dối: “Dì ơi, con cũng đã từng đến căn nhà đó rồi, nhà rất to, môi trường khá tốt.
Sếp mới của Niệm Niệm là bạn của cháu, có thể tin tưởng. Dì cứ coi anh ấy như người của mình. Nhà của anh ấy thì vẫn luôn để trống. Bây giờ có người đến sống trong đó, giúp trông coi nhà cửa, còn hơn là để trống không có người ở, vừa hay Niệm Niệm không cần phải tìm nhà nữa. Thật là một cơ hội tốt."
"Đúng vậy, chúng ta cũng không phải trả tiền thuê nhà, còn được ở miễn phí trong một căn nhà lớn như vậy. Chúng ta phải cảm ơn người ta cho tốt. Cảm ơn Dương Dương đã giới thiệu việc làm cho con, còn thuận tiện giải quyết được vấn đề nhà ở." Mẹ Trâu vui vẻ nói với con gái.