“Nếu em đứng ở chỗ cao thì phải học được cách bỏ qua mọi lời bàn tán từ chỗ thấp. Em phải tin rằng bọn họ không dám đứng trước mặt em để nói, không dám bị em nghe thấy. Em phải biết giả điếc giả mù, em còn sợ cái gì? Em dùng thái độ kiêu ngạo mà lúc trước em từng từ chối anh ra, em đã có thể đứng cao như vậy, tất cả bọn họ sẽ sợ em.
Ngoài ra, anh không lừa em về việc ưu đãi này. Trước đây từng có một nữ nhân viên trong công ty được đối xử như vậy, tất nhiên đó là vợ của một người bạn của anh, hiện cô ấy đã nghỉ việc, gia đình cô ấy đã di cư sang Canada, em có thể đến công ty hỏi, anh thật sự không lừa em." Nguyễn Duật Nghiêu nghiêm túc giải thích.
“Lẽ nào đây đều là thật sao?” Vừa rồi cô thực sự không tin.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: “Thật, không có một lời nói dối.”
"Trước kia em đã từng kiêu ngạo với anh sao? Bản chất anh tàn nhẫn như vậy, em đâu dám chứ? Đều là em bị anh bắt nạt..." Trâu Niệm trợn mắt, cau mày nói: "Nhưng em không thể đến công ty anh để bắt nạt người khác, người quá kiêu ngạo sẽ bị người khác ghét bỏ, hơn nữa nếu em đi, thì nhất định sẽ có rất nhiều người biết, Trác Địch và Tô Chính Đông sẽ là người đầu tiên biết.
Em không lo lắng phía Tô Chính Đông, anh ta không thể kiểm soát được vợ mình làm việc ở đơn vị nào, đặc biệt là khi sắp ly hôn rồi, nhưng Trác Địch thì không ổn, em không thể nhìn thẳng vào cô ta..."
"Cô ta vẫn chưa về, nếu cô ta về, thì anh sẽ xử lý ổn thỏa." Anh thề.
Trâu Niệm thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc rồi quay lại nhìn anh, nói: "Em suy nghĩ trước đã... Chậm nhất, chậm nhất là ngày mai, em sẽ cho anh một câu trả lời."
“Được, hãy nhớ một điều, chỉ khi em ở bên cạnh anh thì anh mới yên tâm.” Anh nhìn cô, nắm tay cô, dùng ngón tay xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô. Anh luôn nhìn cô với ánh mắt yêu thương và dịu dàng.
Nguyễn Duật Nghiêu lo lắng cho sự an toàn của cô. Vụ sơn và vụ xe máy vẫn không tìm ra manh mối gì, chuyện này khiến anh không thể để cô ra khỏi tầm mắt anh.
Anh từng có ý định sắp xếp cho cô rời thành phố này để dưỡng thai, nhưng Trâu Niệm tạm thời không thể rời xa mẹ của cô, hơn nữa mẹ cô còn chưa qua giai đoạn hồi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1712.html.]
Hơn nữa, Trâu Niệm còn chưa ly hôn với Tô Chính Đông. Đợi sau khi ly hôn, anh sẽ dễ dàng sắp xếp cho Trâu Niệm hơn.
Trâu Niệm và mẹ cô tạm thời là nhất định không thể tách rời. Đợi đến khi bụng cô lộ rõ, mẹ Trâu Niệm nhất định sẽ hỏi, Trâu Niệm chưa ly hôn thì dám nói gì?
Vì nhiều lý do khác nhau, nên hiện tại anh không thể sắp xếp để cô chuyển đến các thành phố hoặc quốc gia khác.
Trở lại chung cư, Trâu Niệm nhìn thấy Hướng Dương đang xem TV.
Hướng Dương ôm trong tay một hộp đựng đầy đồ ăn nhẹ.
Cô ấy vừa xem TV vừa lục tìm đồ ăn vặt: "Ồ, sao lại hết kẹo dẻo rồi? Yêu đương yêu đến nỗi quên tích trữ đồ ăn vặt, sao lại hết rồi?"
Tiếng lẩm bẩm vẫn không ngừng.
Mê Truyện Dịch
"Em có chuyện muốn nói với chị, Dương Dương, chị cho em ý kiến đi." Trâu Niệm ngồi ở trên sô pha, co chân lại, hai tay đặt ở bụng dưới.
Cô tựa đầu vào lưng ghế sofa, thở dài.
"Chuyện gì vậy? Thở dài không giống em. . . " Hướng Dương nhìn cô, tám phần là Nguyễn Duật Nghiêu đã nói cái gì đó?
Trong tất cả những điều Nguyễn Duật Nghiêu đã nói, Trâu Niệm chỉ nói với Hướng Dương chuyện Nguyễn Duật Nghiêu bảo cô vào công ty của anh làm việc.