Không có tiền trong tay vậy thì mọi chuyện đều khó khăn. Không thể cứ sống mãi trong chung cư của Hướng Dương, vẫn phải dọn ra ở riêng. Bây giờ không giống như trước đây, Hướng Dương và Trâu Niệm là bạn bè cùng ở chung. Người trẻ thì không có vấn đề, bây giờ lại thêm một người lớn tuổi, còn là một người sau phẫu thuật trong thời gian phục hồi. Mẹ Trâu sợ mình sẽ làm phiền người khác.
Buổi trưa, Trâu Niệm ở nhà giặt quần áo.
Cô cũng đang nghĩ, bước tiếp theo mình nên nộp CV vào đâu? Không thể không làm việc, nhưng đứa bé phải làm sao?
Nhiều nhất có thể giấu thêm hai tháng, hai tháng bụng đã lớn, bụng lớn rồi mẹ nhất định sẽ hỏi. Hai tháng trước còn chưa ly hôn, có thai với ai chứ?
Nếu như nhìn thấy bụng mình lớn lên, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Đặc biệt là Trác Địch, còn có Tô Tư. Tô Tư sẽ không cho rằng cô đang mang thai đứa con của Tô Chính Đông chứ?
Trâu Niệm rất rầu rĩ.
Lúc cô đang thất thần, điện thoại reo lên.
Lại là điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu gọi đến. Trâu Niệm đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn xem, nhẹ nhàng đóng lại. Mẹ đã ngủ trưa rồi...
"Sao lại gọi đến." Trâu Niệm hỏi anh, cô đi vào phòng bếp.
Nguyễn Duật Nghiêu nói: "Đến giờ ăn cơm trưa rồi, em có ăn gì chưa?"
"Em vẫn chưa ăn, mẹ em đang ngủ trưa, vẫn chưa thức. Trong phòng bếp có thức ăn, hâm nóng một chút là có thể ăn được rồi." Trâu Niệm nói anh đừng lo lắng cho cô. Người đã lớn như vậy không đói c.h.ế.t được.
Mê Truyện Dịch
"Em muốn ăn gì, anh đưa đến cho em. Anh đưa đến xong lập tức rời khỏi." Anh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1702.html.]
"Vậy thì... bánh tart trứng đi, nhưng mua hai cái là đủ rồi." Trâu Niệm bất đắc dĩ. Thật ra đột nhiên cũng muốn được anh chăm sóc như vậy. Cho nên cô liền nói hiện tại muốn ăn cái này.
Chưa đến hai mươi phút, Nguyễn Duật Nghiêu đã đến.
Trâu Niệm cũng canh chuẩn thời gian giặt xong quần áo.
Mẹ Trâu vẫn chưa tỉnh, Hướng Dương ngủ trưa đã tỉnh lại, đang dụi mắt đi ra. Cô ấy muốn đi đến nhà vệ sinh, Trâu Niệm gọi Hướng Dương lại: "Nguyễn Duật Nghiêu đến rồi, đang ở dưới lầu. Em đi gặp anh ấy một lát liền trở lên."
"Đi đi, ở nhà đã có chị." Hướng Dương nói.
Trâu Niệm lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, ra khỏi chung cư.
Ở trong xe dưới lầu, Trâu Niệm nhận lấy bánh tart trứng mà anh mua cho, chuẩn bị ăn trên xe của anh. Cô cảm thấy rất hạnh phúc, Trâu Niệm hỏi: "Nguyễn Duật Nghiêu, lần đầu tiên anh mua bánh tart trứng cho phụ nữ sao?"
"Lần đầu tiên mua đồ cho phụ nữ." Anh nhìn cô.
Không chỉ là bánh tart trứng, những thứ khác anh cũng chưa từng mua cho người phụ nữ khác, kiểu như vậy.
Lúc mua bánh tart trứng, có hơi ngượng ngùng, không biết nên mua ở đâu, nên đã hỏi trợ lý Đổng.
Nguyễn Duật Nghiêu hỏi vấn đề chỗ ở một lần nữa: "Trâu Niệm, sống ở đây thật sự không phải là kế lâu dài."
"Em biết." Trâu Niệm gật đầu: "Nhưng tạm thời không có cách nào. Em chuẩn bị đi tìm nhà, tìm được nhà rồi em và mẹ sẽ dọn đi, dọn đi xong lại tính tiếp. Làm phiền Hướng Dương như vậy em cũng rất ngại."
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, nhìn Trâu Niệm nói: "Anh có cách, anh chuẩn bị cho em một căn nhà. Trong tay anh có mấy căn thích hợp. Anh làm ngành này nên em không cần lo lắng. Vị trí ngôi nhà này không nằm trong trung tâm thành phố, là ở ngoại ô, một căn đơn độc. Như vậy anh có thể thuận tiện cho người trông coi nơi đó, sẽ không để bất kỳ người nào tiếp cận. Ví như không để Tô Chính Đông lại gần mẹ em. Dưới tình huống không để Tô Chính Đông tiếp xúc với mẹ của em, vậy thì hai người ly hôn sẽ rất dễ dàng. Trong quá trình ly hôn, tránh cho mẹ em bị anh ta quấy rầy. Về chuyện ly hôn, em toàn quyền xử lý là được."