Lái xe rời khỏi, Trâu Niệm hỏi lại anh một lần nữa: "Bác sĩ gọi anh lại làm gì vậy?"
Trâu Niệm lo lắng, cô sợ đứa bé có chuyện ngoài ý muốn. Bác sĩ không nói cho cô biết, mà lại nói cho anh.
"Chỉ dặn dò một số chuyện đàn ông nên biết mà thôi." Anh nói.
Trâu Niệm cau mày, không hiểu. Có chuyện gì mà không cần thai phụ tự mình biết chứ? Có liên quan gì đến một người đàn ông như anh?
Hơn nữa hai người lại không sống cùng nhau.
Đến trung tâm thành phố đã gần giữa trưa.
"Chúng ta đi ăn trưa, em muốn ăn cái gì?" Lúc dừng đèn đỏ, Nguyễn Duật Nghiêu hỏi Trâu Niệm.
"Đột nhiên muốn ăn món tây, là nhà hàng mà anh thường hay đi là được." Trâu Niệm khéo hiểu lòng người nói, trên mặt mang theo nụ cười.
Từ sau khi mang thai, sự thèm ăn của cô mỗi ngày mỗi khác. Hôm nay muốn ăn cái này, ngày mai lại muốn ăn cái khác. Hiện tại cô thật sự rất muốn ăn món tây, không phải quá đói.
"Cảm ơn." Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Trâu Niệm.
Anh cho rằng cô đang lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, mà cố ý muốn đến nhà hàng tây của bạn anh.
Bữa trưa họ lựa chọn phòng ăn ở trên lầu, gọi món, nấu ăn, cộng thêm thời gian hai người ăn cơm cũng không đến một tiếng đồng hồ. Sau đó hai người nghỉ ngơi trong phòng ăn một chút, uống chút thức uống, nói chuyện phiếm một lát.
Trâu Niệm hỏi anh: "Anh từng liên hệ với mẹ chồng Trịnh Lan của em?"
"Ừ, sao vậy?" Anh hỏi.
Trâu Niệm gật đầu: "Không sao, sau khi em bị đuổi ra ngoài, em có nói chuyện với mẹ. Em nói em sắp ly hôn với Tô Chính Đông, cuối cùng mẹ em đã gật đầu đồng ý rồi."
"Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt. Trước đây anh lo lắng nhất chính là ý kiến của mẹ em." Nguyễn Duật Nghiêu nói lời thật lòng. Anh vẫn luôn lo lắng không thuyết phục được mẹ của Trâu Niệm, sự việc sẽ rất khó làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1683.html.]
Dù sao anh chưa từng tiếp xúc với mẹ của Trâu Niệm, không hiểu rõ tính cách và ý nghĩ của bà ấy.
Thân phận đã kết hôn của anh cũng không tiện tiếp xúc với mẹ của cô.
"Tạm thời không thể giới thiệu anh cho mẹ em quen biết được. Ở thành phố B có quá nhiều người quen biết anh, nhưng em không xác định được mẹ của em có quen biết với anh hay không. Sau khi bà ấy bị bệnh không xem tin tức, trước khi bị bệnh lại không sinh sống ở thành phố B. Cho nên không quan tâm đến chuyện lớn nhỏ ở thành phố B. Em cảm thấy có lẽ là bà ấy không quen biết anh." Trâu Niệm ngẩng đầu nhìn anh: "Anh biết tình trạng hôn nhân hiện tại của anh, cho nên em rất khó giới thiệu... nhưng anh không cần xem chuyện này như em đang bức ép anh. Em chỉ là đang thảo luận mà thôi."
"Anh hiểu, anh sẽ cố gắng ly hôn." Anh nói.
Trâu Niệm cúi đầu, cô không nói gì. Anh ly hôn hay không ly hôn, nhìn sự thật mà nói đi.
Hứa hẹn chỉ làm người khác vui vẻ nhất thời, có thực hiện được kết cục như ý hay không, suy cho cùng cũng là vấn đề của hai người.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm không thích bản thân luôn ôm lấy thái độ bi quan. Loại thái độ này sẽ làm tổn thương người khác cũng tổn thương chính mình. Nhưng cô thật sự không dám quá lạc quan hưởng thụ. Ai có thể hiểu được rõ ràng như cô, người trực tiếp trải nghiệm?
Điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu reo lên, anh nhìn thoáng qua: "Là Trác Địch."
Anh đứng dậy, đứng bên cửa sổ phòng bao lầu hai nghe máy.
"Ở đâu? Ở Tam Á?"
"Đi chơi vui vẻ đi... Ừ, rất bận, cứ như vậy trước đi..." Anh cúp máy.
Nguyễn Duật Nghiêu xoay người lại, trở về trước bàn ăn, đặt điện thoại lên bàn ăn.
Trâu Niệm đã nghe anh nói, thị trưởng yêu cầu xét nghiệm DNA. Trải qua lần đưa tin của tạp chí lần trước, ông ta không tin con gái là con ruột của mình.
Sau đó, mẹ của Trác Địch là Đổng Nhân đã sắp xếp cho con gái của bà ta, Trác Địch đi du lịch.
Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của Nguyễn Duật Nghiêu trong điện thoại, Trác Địch chuyến này là đi Tam Á.
Trốn tránh xét nghiệm DNA, Trâu Niệm từng nghe suy đoán của Nguyễn Duật Nghiêu. Anh nói trong chuyện này hơn phân nửa là có vấn đề, nhưng rốt cuộc là có vấn đề gì? Thật sự hồi hộp như dự đoán hay sao?