Vừa nói xong không bao lâu thì điện thoại Trâu Niệm vang lên.
Cô cười nói xin lỗi với mẹ Nguyễn, cầm điện thoại lên, nghe: "Alo?"
Là số điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu gọi tới.
"Xong chuyện chưa?
Anh tới đón em." Anh nói.
"Vẫn chưa ăn xong." Trâu Niệm nói.
Thật sự vẫn chưa ăn xong, mẹ anh vẫn luôn nói chuyện, hai người vốn vẫn chưa kịp ăn gì, Trâu Niệm sợ rời đi trước sẽ tỏ ra không lễ phép.
Trâu Niệm liếc nhìn điện thoại, nghi hoặc, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của mẹ Nguyễn, liền giải thích: "Là Duật Nghiêu gọi tới."
"Phải không." Tiêu Ngọc Hoa không biết con trai có chuyện gì, lập tức, điện thoại của Tiêu Ngọc Hoa vang lên.
Tiêu Ngọc Hoa bắt máy.
Chưa tới mười phút, Nguyễn Duật Nghiêu đã lái xe tới bên ngoài nhà hàng, có tài xế trong nhà tới đón Tiêu Ngọc Hoa, nên Nguyễn Duật Nghiêu đón Trâu Niệm đi.
Tiêu Ngọc Hoa nói: "Bữa cơm này vẫn chưa ăn xong, chỉ nghe mẹ nói chuyện không đâu, lần sau, lần sau nhất định sẽ ăn một bữa cho ra hồn."
"Dạ được dì." Trâu Niệm đưa mắt nhìn theo chiếc xe được tài xế lái rời khỏi cổng nhà hàng.
Nguyễn Duật Nghiêu mở cửa xe, bảo Trâu Niệm lên xe.
Dọc đường đi, Nguyễn Duật Nghiêu hỏi Trâu Niệm: "Mẹ anh đã nói gì rồi?"
"Không nói gì hết, chỉ là hàn huyên tâm sự bình thường mà thôi, không hỏi câu hỏi khó trả lời nào." Trâu Niệm không muốn nhắc tới chuyện liên quan tới chị Tô Chính Đông, quá dọa người rồi.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, Trâu Niệm không nói?
Thực ra chuyện này anh cũng không phải muốn mượn miệng mẹ để nói cho cô biết, chỉ là cho rằng, để mẹ nói chuyện này thì sẽ kéo dài thêm chút thời gian, tới thời gian nhất định, anh sẽ tới đón Trâu Niệm đi, bất luận như thế nào, cũng phải đón đi, để mẹ không có thời gian hỏi Trâu Niệm một vài câu hỏi kỳ quái không thể trả lời.
Nếu cô đã không nói, thì anh sẽ không hỏi.
Ở một nơi khác của thành phố B.
Trịnh Lan và Tô Chính Đông bước ra khỏi nhà hàng, theo sau còn có một cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1651.html.]
"Dì ơi, cảm ơn dì đã thu nhận cháu." Cô gái bước tới nói bằng giọng đầy ngọt ngào, khoác lấy cánh tay Trịnh Lan.
Tô Chính Đông khinh thường liếc nhìn cô gái tên 'Mạnh Oánh' này: "Cô trước giờ rất quen thuộc sao?
Tới ở nhà người khác, sẽ không cảm thấy không thoải mái?"
"Sẽ không ạ." Mạnh Oánh nói.
Trịnh Lan vỗ tay Mạnh Oánh: "Tới nhà dì ở, mấy ngày này dạo chơi ở thành phố B, đều có thể ở nhà dì, nhà dì có rất nhiều phòng, thức ăn bảo mẫu làm cũng rất ngon."
"Dạ được dì." Mạnh Oánh nở nụ cười ngọt ngào, bĩu môi với Tô Chính Đông.
Trên đường, Mạnh Oánh cứ luôn miệng nói chuyện với Tô Chính Đông, hỏi anh ta chỗ nào ở thành phố B chơi vui nhất, Tô Chính Đông không thèm để ý tới, cũng không trả lời cô ta dù chỉ là một câu.
Móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trâu Niệm.
Đúng như anh ta dự đoán, Trâu Niệm sẽ không trả lời anh ta.....
Tới nhà họ Tô, Trịnh Lan bảo Tô Chính Đông: "Con trai, dẫn Oánh Oánh lên phòng trên lầu, cất đồ đi."
"Tự cô ta đi đi!" Tô Chính Đông ngồi xuống sofa phòng khách.
"Em tự tìm không thấy, anh dẫn em đi đi mà." Tay Mạnh Oánh cầm rất nhiều đồ, nhìn Tô Chính Đông với bộ dạng vô cùng đáng thương.
Tô Chính Đông bực bội đứng dậy: "Phiền c.h.ế.t đi được."
Anh ta sải đôi chân dài đi lên lầu, Mạnh Oánh đi theo sau, Tô Chính Đông đi thẳng tới cửa một căn phòng trên lầu, đẩy mở cửa phòng: "Cô ở phòng này đi, rất tốt."
Mạnh Oánh nhìn căn phòng đối diện: "Phòng đó có ánh mặt trời, em muốn ở phòng đó."
"Đó là phòng của tôi!" Tô Chính Đông nghiêm mặt.
Dọa Mạnh Oánh sợ tới mức không dám nói gì, chủ yếu là Tô Chính Đông thật sự quá hung dữ rồi.
Trên con đường nào đó trong thành phố, một mảng tối đen.
Chiếc SUV màu trắng của Nguyễn Duật Nghiêu đỗ bên đường, đoạn đường này, có rất ít xe qua lại.
Anh cố ý dừng xe ở đây.
Đèn trong xe không bật, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào, Nguyễn Duật Nghiêu ôm người trên người mình, lúc ra ngoài Trâu Niệm đã tắm qua một lần, nên lúc này thứ chui vào mũi anh là mùi sữa tắm hòa quyện cùng mùi thơm cơ thể trên người cô.