“…..” Trâu Niệm cạn lời, đây là có ý giới thiệu bạn trai bạn gái sao?
Trâu Niệm phải ra ngoài, nhưng không yên tâm để mẹ một mình, đành phải gọi điện thoại cho Hướng Dương, bảo Hướng Dương tới trông coi mẹ, cũng chỉ có sự lanh lợi của Hướng Dương mới khiến Trâu Niệm có thể yên tâm, nếu Tô Chính Đông đột nhiên về, Hướng Dương nhất định có thể đối phó.
Mặc dù Nguyễn Duật Nghiêu nói, nhất định để cô về nhà trước Tô Chính Đông!
Trâu Niệm tắm rửa, thay quần áo, sấy khô tóc, mang đôi giày đế bằng, không trang điểm, nhưng có tô một lớp sơn bóng màu hồng, để trông có vẻ có tinh thần, tóc cũng không thèm chải, cứ xõa ra một cách tùy tiện như thế.
Lúc cô làm xong những chuyện này, thì Hướng Dương cũng lái xe tới, đủ thấy, cô có bao nhiêu căng thẳng, có bao nhiêu chậm chạp làm cẩn thận thế nào.
Hướng Dương vừa vào vừa nói: "Nhìn thấy một chiếc BMW SUV màu trắng dưới lầu, không có biển số xe, là Nguyễn Duật Nghiêu à?"
"Ánh mắt thật sắc bén!" Trâu Niệm cười.
"Chị là ai chứ!
Mắt rất sáng!" Hướng Dương thay giày, mang dép lê.
"Xin lỗi nha Hướng Dương, làm lỡ buổi hẹn hò của chị, sau này em sẽ đền cho chị...." Trâu Niệm mang giày, dùng tay vén tóc ra sau tai, không cho Hướng Dương nói chuyện, bởi vì cô cảm thấy trước giờ mình thật sự vẫn luôn nợ Hướng Dương, Trâu Niệm giành nói tiếp: "Nếu mẹ em có hỏi, thì chị cứ nói em đi gặp một người bạn, không cần nói chi tiết làm gì."
"Được, có điều em không trang điểm cứ thế mà đi?" Hướng Dương cảm thấy, mặc dù Trâu Niệm mới 23 tuổi, da mặt đẹp, cái gì cũng đẹp, nhan sắc cũng rất đẹp, nhưng trang điểm thì có phải sẽ đẹp hơn không?
Trâu Niệm hít sâu một hơi: "Em rất can đảm đấy, mặc kệ, cứ như thế này, nhìn trúng em hay không nhìn trúng em thì đều đã định sẵn.
"Huống chi em...." Cô sờ vào bụng, mang thai rồi, không muốn trang điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1641.html.]
"Suýt nữa thì quên...." Hướng Dương lúc này mới phản ứng lại, Trâu Niệm đã là một người phụ nữ có thai.
Mê Truyện Dịch
Trên xe, Trâu Niệm căng thẳng hỏi anh: "Em thế này có được không?"
Cô chỉ lo căng thẳng, còn Nguyễn Duật Nghiêu thì lại vì nỗi nhớ mấy ngày không gặp, mà nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn xuống.....
Hai người sau một phen thắm thiết, ngọn lửa dục vọng sắp thiêu đốt người mới dừng lại, Trâu Niệm phải đi gặp một người, còn là mẹ anh, cho nên thực sự không thể xảy ra chuyện gì tiếp nữa, quần áo ít nhiều sẽ bị nhăn đi.
Nguyễn Duật Nghiêu nói, sẽ không đi gặp mẹ với cô, anh còn có việc phải xử lý.
Với lại, anh còn nói cho Trâu Niệm biết, anh chưa nói với mẹ rằng anh không thể ra ngoài, Tiêu Ngọc Hoa vẫn chưa biết quan hệ giữa Trâu Niệm và Tô Chính Đông, cho nên không thích hợp nói gì hết, chỉ có thể đợi cơ hội sau này.
Trâu Niệm nghe thấy những lời này, thực ra rất chột dạ, sợ bị phát hiện ra điều gì đó rồi nhanh chóng nhận được sự chối bỏ.
Trên đường đi, Trâu Niệm đều thấp thỏm bất an.
“Đừng căng thẳng, coi như đối phó một khách hàng đi, chỉ là, thêm chút chân thành thật lòng cho buổi gặp mặt chính thức là đủ.” Nguyễn Duật Nghiêu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, an ủi cô.
Lúc tới nơi, Trâu Niệm nói mình bắt taxi, trên đường bị kẹt xe.
Trâu Niệm không nói là Nguyễn Duật Nghiêu tới đón, Nguyễn Duật Nghiêu không cho cô nói như vậy.
Tiêu Ngọc Hoa thấy có lỗi nói với Trâu Niệm: “Duật Nghiêu cũng thật là, chọn một ngày như vậy, nó lúc nào cũng bận rộn với những buổi tiệc rượu, nếu không Duật Nghiêu nhất định sẽ tới đón cháu.”
“Không sao đâu dì, bắt taxi cũng rất tiện.” Trâu Niệm ngồi xuống.