Điện thoại di động của cô đặt trên quầy bếp nhưng không hề đổ chuông, có lẽ Nguyễn Duật Nghiêu đã không nổi giận.
Lúc này Tô Chính Đông bước vào, nhìn thấy điện thoại di động của cô, anh ta liền cố ý đứng gần điện thoại của cô, vừa định dùng ngón tay chạm vào điện thoại của Trâu Niệm thì lại thấy Trâu Niệm đang nhìn anh ta với ánh mắt đầy căm hận.
"Đùa em thôi, anh sẽ không xem điện thoại của em đâu." Tô Chính Đông mỉm cười.
Trâu Niệm cảm thấy anh ta thật vớ vẩn, nhưng dù có đưa điện thoại cho anh ta thì anh ta cũng không dùng được, anh ta không biết mật khẩu... Lần này không giống như lần trước.
Anh ta định đi ra ngoài.
"Anh chờ đã." Trâu Niệm nói.
"Chuyện gì?" Tô Chính Đông nhíu mày, nghĩ rằng cô có chuyện muốn nói... chẳng hạn như mắng anh ta hay gì đó.
Trâu Niệm trừng mắt nhìn anh ta: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, hoàn toàn không quen với nơi này! Khi tôi nấu cơm thì anh hãy đứng bên cạnh, tôi cần cái gì thì anh tìm cái đó, tôi không muốn mẹ tôi nhận ra tôi chưa từng sống ở đây." Còn một tháng nữa là mẹ cô sẽ hoàn toàn bình phục, khi đó, Trâu Niệm sẵn sàng bình tĩnh nói chuyện vui vẻ với mẹ.
Tô Chính Đông "..."
Trâu Niệm nấu cơm, cô đã cho gạo và nước vào nồi, bảo Tô Chính Đông cắm điện, Tô Chính Đông ôm nồi cơm điện đi tìm chỗ cắm.
Mê Truyện Dịch
Khi anh ta đi loanh quanh bên ngoài tìm không thấy nơi cắm điện thì mẹ Trâu hỏi Trâu Niệm: "Niệm Niệm, trong bếp không có chỗ cắm điện à?"
"Có ạ... Tại sao anh lại ôm nồi cơm ra đó vậy?" Trâu Niệm hỏi Tô Chính Đông.
Tô Chính Đông: "..."
Sau khi nấu xong bữa cơm, gồm ba món một canh, Tô Chính Đông đã bị hành hạ đến tối sầm mặt lại, anh ta chưa từng làm những chuyện này bao giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1611.html.]
Tô Chính Đông dìu mẹ Trâu... ngồi xuống chiếc ghế trước bàn ăn.
"Em sao vậy? Ra ngoài ăn cơm đi." Tô Chính Đông gọi cô, đưa tay gõ vào cửa nhà vệ sinh.
Trâu Niệm đang nôn khan trong nhà vệ sinh, cô cảm thấy mình ăn không nổi cơm, tối nay cô đã nấu món thịt kho, là món mà mẹ cô rất thích ăn, nhưng Trâu Niệm nhìn thấy món thịt kho đã không thể chịu nổi, cơn nôn nghén chợt xuất hiện mà còn rất dữ dội.
"Sẽ ra ngay." cô nói.
Cô đang ở trong nhà vệ sinh, Tô Chính Đông nghe thấy giọng nói của cô không ổn, anh ta liền mở cửa bước vào nhà vệ sinh mà không màn đến chuyện khác, thấy cô đang rửa mặt.
"Ai cho anh vào đây?" Trâu Niệm hỏi anh ta với thái độ rất tệ.
Tô Chính Đông nhìn cô với vẻ nghi ngờ, sau đó xoay người đi ra ngoài, anh ta tưởng cô đang ở trong nhà vệ sinh liên lạc với Nguyễn Duật Nghiêu qua tin nhắn hoặc WeChat, nhưng lại nhìn thấy không phải vậy.
Mẹ Trâu có mặt ở bàn ăn nên không khí trông có vẻ hòa thuận...
Ăn tối xong, Trâu Niệm cùng mẹ xem TV một lúc, sức khỏe của mẹ Trâu không nên xem TV quá lâu.
Khi xem được tin tức địa phương có một vụ g.i.ế.c người vì tình, người đàn ông tức giận c.h.ặ.t x.á.c người phụ nữ thành nhiều mảnh, bỏ bảo túi vứt xuống sông.
"Những người này thật sự là điên rồi, cũng không thiết sống nữa..." Mẹ Trâu lắc đầu.
"Biến thái." Trâu Niệm đổi kênh, xem xong kiểu tin tức này trong lòng cảm thấy khó chịu.
Tô Chính Đông nhìn Trâu Niệm, nhướng mày cười nói: "Những kẻ g.i.ế.c người vì tình đúng là biến thái, nhưng những kẻ khốn đốn trong tình yêu thường có tâm lý khá biến thái."
Anh ta lại nhìn sang mẹ Trâu: "Mẹ, mẹ đừng lo, tình cảm của con và Niệm Niệm rất tốt, sẽ không xảy ra những chuyện như vậy đâu... Trừ phi Niệm Niệm vô cớ đòi ly hôn với con... bằng không con yêu cô ấy còn không hết nữa là..."