Cơn mưa lớn vẫn tiếp tục rơi, một số tuyến đường đông đúc ở thành phố B sẽ ùn tắc vào những ngày mưa.
Trâu Niệm và mẹ cô ngồi ở hàng ghế sau, tài xế ngồi ở ghế trước và Tô Chính Đông ngồi ở ghế phụ lái đang nghe điện thoại giải quyết công việc của Hồng Viễn.
"Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì để con nấu?" Trâu Niệm mỉm cười hỏi.
Mẹ Trâu rất vui mừng khi mình được xuất viện, bà ấy nắm tay con gái và nói vài món với cô, đó đều là những món ăn sở trường trước đây của Trâu Niệm, cả nhà đều thích ăn, bao gồm cả Trác Đằng đã qua đời.
Nhân lúc Tô Chính Đông đang nói chuyện điện thoại, Trâu Niệm đã gửi cho Nguyễn Duật Nghiêu một tin nhắn đơn giản, bảo anh đừng lo lắng và cũng đừng tìm cô, cô cũng kể ngắn gọn về tình hình ở bên này.
Sau đó, Trâu Niệm xóa hết dấu vết gửi tin nhắn rồi cất điện thoại đi.
Tô Chính Đông nói chuyện điện thoại xong, ném điện thoại sang một bên, nhìn cảnh tắc đường trên con đường mưa trước mặt, anh ta mỉm cười nói với mẹ Trâu: "Mẹ, sau khi mẹ xuất viện, con cũng được có lộc ăn rồi."
"Bình thường Niệm Niệm ở nhà không nấu ăn à?" Mẹ Trâu lấy làm lạ.
Mẹ Trâu cho rằng con gái mình vẫn luôn nấu ăn ở nhà, trong thời gian nằm viện, mẹ Trâu nghe nói con gái sống chung với mẹ chồng, nhưng sau đó không biết vì sao cô đã cùng Tô Chính Đông dọn ra sống riêng.
Buổi trưa có thể ăn ở bên ngoài, con gái bà ấy vẫn có thể nấu bữa sáng và bữa tối ở nhà.
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1603.html.]
Trâu Niệm chẳng buồn nói gì, ngoài việc sắp ly hôn là thật, tất cả những chuyện còn lại đều là giả, đều do Tô Chính Đông bịa ra sau lưng cô chỉ để khiến mẹ cô vui.
Lúc này, Tô Chính Đông đang dỗ dành mẹ Trâu: "Mẹ... con đâu nỡ để Niệm Niệm xuống bếp chứ, trong nhà vẫn luôn có dì bảo mẫu mà."
"..."
Mẹ Trâu nhìn con gái, tỏ vẻ có phần trách móc, bà ấy vỗ nhẹ vào tay con gái, nhưng với thái độ của mẹ Trâu đa phần cảm thấy con gái mình thật có phước, lấy được người chồng tốt.
Người con rể trông thì có vẻ như một thiếu gia nhà giàu quyền quý, nhưng xét về cách đối nhân xử thế thì cũng rất tốt.
Trong suy nghĩ của mẹ Trâu, bà ấy không còn lo lắng về những điều lúc con gái mới lấy chồng nữa.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ thở dài, mẹ cô thì biết được gì chứ? Bà ấy có biết cô đã gắng gượng thế nào trong một năm kết hôn này không? Bà ấy có biết mẹ chồng đối xử với con dâu thế nào không? Bà ấy có biết người con rể này từng làm cho người phụ nữ khác có thai không? Mặc dù trong chuyện này Tô Chính Đông chỉ là nạn nhân của tâm ma trong người Tô Tư.
Tô Chính Đông mua một căn nhà ở trung tâm thành phố để hai mẹ con Trâu Niệm sống.
Đối với Tô Chính Đông một ngôi nhà chẳng có nghĩa lý gì, người giàu có như vậy muốn mua là lập tức mua ngay, chẳng hề chớp mắt.
Trâu Niệm vốn định đưa mẹ lên lầu nghỉ ngơi, nhưng mẹ Trâu nói muốn ngồi trên ghế sô pha dưới lầu một lát, trong bệnh viện ngày nào bà ấy cũng phải nằm, nằm đến cả người sắp nổi mốc rồi.
Tô Chính Đông nói với mẹ Trâu rằng hằng ngày sẽ có dì bảo mẫu sẽ đến vào thời gian cố định để nấu nướng, dọn dẹp. Hôm nay anh ta đã gọi điện cho dì bảo mẫu không cần đến, một mặt là vì ngoài trời đang mưa, mặt khác là tối nay Niệm Niệm sẽ xuống bếp.
Trâu Niệm ở trong bếp nghe thấy vậy, cô đã nhíu mày.