Nhưng cô cũng lo lắng Tô Chính Đông sẽ gây rắc rối mà mách lại, nhưng cô lại không có cách nào để ngăn cản, mấy ngày nay cô nói chuyện điện thoại với mẹ thì mọi chuyện vẫn bình thường, giọng nói của mẹ rất nhỏ vì do mới hồi phục lại, nhưng cô cảm thấy Tô Chính Đông đã không nói lung tung khi đến gặp mẹ mình.
Cô sợ Tô Chính Đông đến đón mẹ đi, Trâu Niệm liền gọi điện thoại cho anh ta, không ngờ thật sự lại là anh ta.
Mê Truyện Dịch
Tô Chính Đông thấy cô im lặng bèn cười nói: "Chẳng phải em lợi hại lắm sao? Chẳng phải em cũng phải ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt anh đấy sao? Chẳng phải em chủ động liên lạc với anh sao? Niệm Niệm, em và Hướng Dương cùng nhau biến mất, hai người đã chuyển nhà sao? Hay là em cố tình tránh mặt anh, chẳng lẽ anh ăn thịt em à?"
Trâu Niệm cũng không giải thích gì cả, đúng là mấy ngày nay Hướng Dương cũng không ở căn hộ.
Hướng Dương sợ Tô Chính Đông sẽ làm phiền cô ấy, lo anh ta tìm không được vợ của mình sẽ gặng hỏi người bạn thân của vợ đủ điều, Hướng Dương vẫn luôn không chịu nổi tính khí của Tô Chính Đông, hai người một khi đã cãi nhau thì không thể cứu vãn được, Hướng Dương cảm thấy cô ấy có bị chọc giận cũng chẳng sao, dù sao bao nhiêu năm nay cũng đã quen cãi cọ với Tô Chính Đông rồi, nhưng Hướng Dương sợ Lục Nguyên nhìn thấy sẽ xảy ra tranh chấp với Tô Chính Đông.
Anh ta lại nói: "Anh không chủ động đi tìm em, đã nhiều ngày như vậy, em bỏ đi mà chẳng nói tiếng nào, một cuộc điện thoại cũng không, anh mặc kệ em đang làm gì, anh đã giúp em che giấu ở trước mặt mẹ em. Anh ngoài sự tức giận ra anh còn lo lắng, sợ em theo nhầm người, bị thiệt thòi bị người khác lừa, anh sợ em không chịu nổi tổn thương không có chỗ để trốn..."
"... Cám ơn anh đã lo lắng."
Trâu Niệm nhắm mắt lại, cô ở bên một người đàn ông tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố B, nếu thật sự có một ngày phải chia xa, cô mong là sẽ không mang theo hận thù, nếu không cô thật sự sẽ không có nơi nào để trốn.
Thật ra thành phố B lớn từng này, Nguyễn Duật Nghiêu phóng tầm mắt ra là có thể nhìn thấy cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1602.html.]
Mẹ Trâu Niệm ngồi trên xe của Tô Chính Đông, Tô Chính Đông gọi cho tài xế dưới lầu, tài xế đưa điện thoại cho mẹ Trâu nói chuyện với con gái.
"Niệm Niệm, Chính Đông, sao hai con không xuống đây? Mẹ nằm bệnh viện chán lắm rồi, mẹ muốn về nhà ăn chút đồ ăn con nấu..." Mẹ Trâu nói.
"Được rồi mẹ." Trâu Niệm vội vàng ấn nút cúp máy, trong giọng nói có hơi nghẹn ngào.
"Xuống đó nào." Anh ta đứng dậy, khoác tay qua vai Trâu Niệm.
Trâu Niệm đành phải đi cùng anh ta, nhưng cô không cho anh ta ôm lấy vai của cô, chạm vào cũng không được.
Tô Chính Đông đưa Trâu Niệm ra khỏi bệnh viện, Trâu Niệm đã bị anh ta gài vào bẫy nên thái độ không được tốt! Tô Chính Đông đang hối hận, anh bất đắc dĩ mới dùng đến cách dơ bẩn này!
Trâu Niệm lên xe của Tô Chính Đông, chiếc xe lái đi không quá nhanh.
Nguyễn Duật Nghiêu đã liên lạc với trợ lý Đổng, vệ sĩ đã báo cáo với anh, nên anh biết được Trâu Niệm lúc này đang gặp rắc rối.
Trâu Niệm ở trong xe, cửa kính xe bị mưa làm mờ đi, Nguyễn Duật Nghiêu đã tận mắt nhìn thấy Trâu Niệm, nhưng với thân phận của anh vì có Tô Chính Đông và mẹ Trâu nên không thể đi sang đó.
Trong cơn mưa lớn, Nguyễn Duật Nghiêu đứng yên cầm một chiếc dù màu đen, mưa lớn trút xuống chiếc dù làm ướt đẫm một bên vai của anh, anh trơ mắt nhìn xe của Tô Chính Đông dần dần khuất tầm mắt, bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm.